HOÀNG KIM ÁN - Trang 51

“Thế à,” Mã Vinh nói, “bọn Tháp Tháp Nhĩ tộc ấy cũng hiểu chuyện đó chứ.
Huynh có biết tại sao chúng không đòi hỏi tân nương của mình phải là trinh
nữ khi thành hôn không? Bởi vì, chiến hữu à, chúng chiếu cố đến thực tế là
các thiếu nữ Tháp Tháp Nhĩ tộc đã luôn ngồi trên lưng ngựa từ thuở nhỏ!
Nhưng đừng để các cô nương của chúng ta biết chuyện đó nhé!”

“Đệ hãy ngừng ngay mấy cái chuyện ba xàm đó đi!” Kiều Thái cáu kỉnh gắt
lên. “Chúng ta lạc đường rồi đây này.”

Bọn họ nhận ra mình đang ở một nơi có vẻ là khu dân cư. Con phố được lát
đá phiến bằng phẳng và hai bên là những bức tường cao của nhiều khu nhà
rộng lớn. Không gian vô cùng tĩnh lặng nhờ làn sương mù che lấp mọi âm
thanh.

“Đằng trước là một cây cầu phải không?” Mã Vinh hỏi. “Chắc hẳn đó là một
con kênh băng qua nửa phía nam của trấn. Nếu đi xuôi theo con kênh này về
hướng tây, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ quay lại con phố bán buôn vừa
nãy thôi.”

Họ băng qua cầu và bắt đầu đi bộ dọc theo bờ kênh. Bất chợt Mã Vinh đặt
tay lên cánh tay Kiều Thái, lẳng lặng chỉ về phía bờ đối diện mờ ảo trong làn
sương.

Kiều Thái căng mắt ra nhìn. Bên đó có một nhóm người trông có vẻ đang
tiến lại bờ kênh, khiêng trên vai một cái cáng nhỏ không có mui che. Dưới
ánh trăng ảm đạm chiếu xuyên qua làn sương, y trông thấy bóng người tọa
trên cáng là một nam tử đầu trần đang ngồi duỗi chân, cánh tay khoanh
trước ngực. Dường như toàn thân nam nhân ấy đều bị quấn vải trắng.

“Gã kỳ quái đó là ai thế?” Kiều Thái hỏi, lòng đầy kinh ngạc.

“Có trời mới biết,” Mã Vinh càu nhàu. “Nhìn kìa, chúng đang dừng lại.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.