HOÀNG KIM ÁN - Trang 50

Mã Vinh cười ngặt nghẽo, rồi bọn họ bắt đầu chuyên tâm ăn mì. Khi họ húp
sạch bát không còn chút cặn, Kiều Thái đứng dậy và mò mẫm trong ống tay
áo mình. Lão bản lập tức đặt tay lên cánh tay y và kêu lên, “Quan khách
đừng bao giờ làm vậy! Tửu điếm và tất cả mọi người trong này đều mắc nợ
các vị. Nếu không có các vị, bọn kỵ binh Cao Câu Ly kia đã…”

“Thôi được rồi!” Kiều Thái ngắt lời gã. “Đa tạ tấm thịnh tình của ông.
Nhưng nếu ông muốn thấy bọn này quay lại thì lần tới phải để bọn ta chi trả
ngân lượng đấy!”

Gã cụt tay mạnh mẽ phản đối, nhưng Kiều Thái vỗ vỗ vai hắn trước khi họ
rời đi.

Ra ngoài điếm, Kiều Thái nói với Mã Vinh, “Mã đệ, ăn uống no nê rồi, tốt
hơn chúng ta nên xắn tay vào việc thôi! Làm thế nào để khảo sát một trấn
cho thông suốt đây?”

Mã Vinh nhìn màn sương mù dày đặc rồi gãi đầu đáp, “Kiều huynh, đệ cho
rằng chúng ta chỉ có thể cuốc bộ mà thôi!”

Họ tản bộ dọc theo con phố, thận trọng đi sát mặt tiền các cửa hiệu đã lên
đèn. Mặc cho sương mù, nơi này vẫn có khá nhiều khách bộ hành qua lại.
Mã, Kiều hai người thơ thẩn ngắm nhìn các món hàng địa phương được bày
bán và lang thang đây đó hỏi thăm giá cả. Đến cổng Võ miếu, họ đi vào bên
trong, bỏ vài đồng mua một bó hương trầm để thắp trước bệ thờ, cầu khấn
cho linh hồn của các tử sĩ đã ngã xuống trong chiến tranh.

Khi đang tản bộ tiếp về phía nam, Mã Vinh hỏi, “Huynh có biết tại sao
chúng ta cứ suốt ngày phải giao tranh bên ngoài biên giới để chống lại bọn
man di ở đó không? Sao không mặc xác lũ rợ đó tự sinh tự diệt đi?”

“Mã đệ à, đệ không hiểu gì cả,” Kiều Thái ra vẻ ta đây đáp. “Nhiệm vụ của
chúng ta là giải thoát bọn chúng khỏi đời sống man rợ và dạy cho chúng biết
lối sống có văn hóa như chúng ta!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.