HOÀNG KIM ÁN - Trang 48

không tốt lành gì đâu.”

“Ngài huyện lệnh tại vị là một quan nhân mẫu mực đấy,” Kiều Thái cãi.

“Tôi không biết gì về ông ta cả,” gã ương ngạnh nói, “nhưng Đường Trinh
Tường và Phạm Trọng, hai tên đó đều chả hiền lành gì cho cam.”

“Có chuyện gì sai trái với lão già hết hơi run lẩy bẩy đó thế?” Kiều Thái
kinh ngạc hỏi. “Trông lão còn chẳng thể đập nổi một con ruồi nào.”

“Đừng dây vào lão già đó!” Lão bản nói bóng gió, “Ông không biết chứ lão
ta… khác người lắm. Vả lại, hình như lão Đường có chuyện gì đó rất mờ
ám.”

“Chuyện gì cơ?” Mã Vinh hỏi.

“Huyện này xảy ra nhiều việc khó hiểu hơn ông tưởng đấy, để tôi kể cho mà
nghe,” gã khoát tay nói. “Là dân địa phương nên tôi quá rành rẽ! Từ thuở
khai thiên lập địa nơi này đã có một vài kẻ chả giống ai rồi. Lão phụ thân
từng kể cho tôi nghe vài câu chuyện.”

Giọng gã nhỏ dần rồi ngừng hẳn. Gã lắc đầu với vẻ buồn bã, rồi mau mắn
nốc cạn chén rượu Kiều Thái dằn đẩy qua cho gã.

Mã Vinh nhún vai. “Bọn ta sẽ tự tìm hiểu,” y nói, “vậy mới thú. Còn về gã
Phạm Trọng mà ông bạn nhắc đến, sau này bọn ta sẽ để tâm đến hắn. Bọn
lính tuần nói rằng hắn vừa mới mất tích thì phải.”

“Mong là hắn một đi không trở lại luôn!” Gã cụt tay kích động nói. “Tên
côn đồ đó luôn tìm cách chiếm đoạt ngân lượng của tất cả mọi người, không
từ một ai, hắn thậm chí còn tham lam hơn cả người đứng đầu vùng này. Gã
bất lương đó cũng không chịu buông tha cho đám đàn bà con gái. Bên dưới
cái vẻ bề ngoài đạo mạo ấy, có trời mới biết hắn đã gây ra những tội ác tày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.