HOÀNG KIM ÁN - Trang 47

“Ở đây chỉ có vị kia là dám chửi rủa như thế!” Gã kêu lên. “Ngọn gió nào
đưa ngài đến nơi này?”

“Quên cái chữ ‘ngài’ ấy đi,” Kiều Thái gắt gỏng. “Sau khi gặp họa lúc viễn
chinh lên phương bắc, ta đã từ bỏ địa vị và danh tính của mình rồi. Giờ ta
được gọi là Kiều Thái. Nhà ngươi không thể lấy cho bọn ta một ít thức ăn
sao?”

“Ngài đợi một lát,” gã hào hứng nói rồi biến vào trong bếp. Chẳng mấy chốc
thì gã trở lại, theo sau là một người đàn bà mập mạp bưng cái khay đựng hai
vò rượu lớn cùng một đĩa đầy ắp cá muối và rau.

“Lão bản, có thế chứ!” Kiều Thái hài lòng nói. “Ngồi xuống nào, chiến hữu,
để bà vợ già của ông làm thay một lần đi!”

Chủ tửu điếm kéo chiếc ghế đẩu lại ngồi với bọn họ, còn bà vợ thì thế chỗ
chồng ở sau quầy. Trong lúc Mã, Kiều hai người bắt đầu ăn uống, lão bản kể
chuyện mình là dân địa phương, đã mua lại tửu điếm này bằng ngân lượng
tích cóp sau khi bị đào thải khỏi đội quân viễn chinh ở Cao Câu Ly, giờ thì
chuyện làm ăn cũng không đến nỗi nào. Gã quan sát bộ áo dài nâu của hai
huynh đệ rồi thấp giọng hỏi, “Sao các ông lại làm việc trong nha phủ đó?”

“Thì cũng giống như ông khuấy mì đấy thôi,” Kiều Thái đáp. “Để kiếm sống
ấy mà.”

Gã cụt tay dáo dác liếc nhìn xung quanh, đoạn hạ giọng nói, “Có nhiều
chuyện kỳ quái đang xảy ra ở đó! Các ông không biết là hai tuần trước, bọn
họ đã bóp cổ cố huyện lệnh rồi chặt ngài ấy thành từng khúc nhỏ hay sao?”

“Ta tưởng ngài ấy bị đầu độc chứ!” Mã Vinh nói, hớp một hơi dài từ chén
rượu.

“Bọn nha lại chỉ nói thế thôi!” Lão bản thì thào. “Một nồi thịt băm, đấy là tất
cả những gì còn sót lại của ngài cố huyện lệnh! Tin tôi đi, những người ở đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.