HOÀNG KIM ÁN - Trang 52

Một cơn gió mạnh thổi qua xóa tan lớp sương mù. Mã, Kiều hai người cùng
trông thấy những kẻ đó hạ cáng xuống. Bất chợt hai tên đứng sau nâng cây
gậy lớn lên đánh mạnh xuống đầu và lưng nam tử đang ngồi. Rồi sương mù
lại bao phủ dày đặc, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe. Mã Vinh
cất tiếng chửi rủa.

“Mau trở lại cầu!” Y rít lên.

Bọn họ quay người lại và gấp rút chạy dọc theo dòng kênh. Tuy nhiên, mắt
không trông rõ đường còn mặt đất dưới chân thì trơn trượt, phải mất một lúc
họ mới đến được cây cầu. Hai người mau chóng băng qua cầu, thận trọng
bước xuôi theo bờ kênh đối diện nhưng chỉ thấy khung cảnh xung quanh
vắng lặng không một bóng người. Sau đó, khi đi bộ qua lại dọc theo quãng
đường mà họ nghĩ rằng đã chứng kiến cuộc tấn công, Mã Vinh bất chợt cúi
xuống và chạm tay xuống đất.

“Có những vết lún sâu ở đây,” y nói. “Đây chắc chắn là nơi mà chúng đã
ném gã xấu số kia xuống dòng kênh.”

Lúc này sương mù đã tan bớt đi chút ít, họ có thể trông thấy lớp sình lầy
cách mình vài bước chân. Mã Vinh cởi trần, giao lại áo cho Kiều Thái, tháo
giày rồi nhảy ào xuống kênh. Nước dâng đến thắt lưng y.

“Hôi quá!” Y gắt gỏng. “Đệ chẳng nhìn thấy xác chết nào cả.”

Y lội ra xa hơn rồi quay trở lại bờ, chân chạm vào lớp đất và bùn dày đặc ở
dưới đáy kênh.

“Tốn công vô ích,” y càu nhàu vẻ chán ghét. “Chắc hẳn chúng ta nhầm chỗ
rồi, ở đây không có gì cả ngoài một vài cục lớn đất sét hay đá tảng, cả giấy
vụn vón cục nữa. Gớm quá! Kéo đệ lên đi!”

Trời bắt đầu mưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.