HOÀNG KIM ÁN - Trang 96

“Quả là khó sống,” gã bộ khoái thở dài. “Còn thuộc hạ thì không có người
họ hàng nào để lại cho mình một nông trang nhỏ ấm áp để trú ngụ.”

Khi bọn họ tới một gian nhà nhỏ lợp tranh bên vệ đường, Địch Nhân Kiệt
xuống ngựa. Từ nơi đó có một con đường mòn quanh co dẫn đến nông
trang. Địch Nhân Kiệt ra lệnh cho viên bộ đầu cùng với người của y chờ ở
đó, còn ông và ba trợ thủ tiếp tục cuốc bộ đến gian nhà trong nông trang.

Đi qua mặt tiền chái nhà ngoài, Mã Vinh đá bung cửa, hé lộ ra một đống củi
lớn bên trong.

“Không bao giờ biết được thứ gì nằm sau cửa!” Y nói và kéo cửa đóng lại.

Nhưng Địch Nhân Kiệt vội đẩy y sang một bên, ông thấy một vật màu trắng
nằm giữa mấy cành cây khô. Ông nhặt nó lên và đưa cho những người còn
lại xem. Đó là một chiếc khăn tay thêu của bọn nữ nhi, nó vẫn còn vương
mùi xạ hương nhàn nhạt.

“Theo lệ thường thì thôn nữ chuyên việc đồng áng không dùng những vật
này,” huyện lệnh vừa nói vừa cẩn thận cất chiếc khăn vào trong tay áo.

Bốn nam nhân rồng rắn cuốc bộ đến gian nhà trong thôn trang. Đi giữa
đường thì họ gặp một dân nữ bận quần áo lam, đầu quấn vải màu, đang bận
rộn nhổ cỏ trên đồng. Thiếu nữ đứng thẳng dậy và há hốc mồm nhìn bọn họ.
Mã Vinh soi xét nữ nhân một cách kĩ lưỡng. “Đệ từng gặp phải những nàng
còn xấu xí hơn,” y thì thầm với Kiều Thái.

Khu nhà chính trong nông trang gồm hai gian phòng thấp. Dựa vào tường là
một dạng cổng vòm, vơi một rương dụng cụ lớn đặt bên chân. Kho thóc
được dựng khá xa, ngăn cách với gian nhà bởi một hàng rào cao nghều
nghệu. Trước cửa, một nam nhân cao lớn mặc bộ áo choàng màu lam vá
chằng vá đụp đang đứng mài một cái liềm hái. Địch Nhân Kiệt bước đến gần
gã và xẵng giọng nói, “Ta là huyện lệnh Bồng Lai. Mau dẫn bọn ta vào
trong!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.