HOÀNG KIM ÁN - Trang 97

Đôi mắt ti hí trên gương mặt thô kệch của gã nông phu hết nhìn huyện lệnh
rồi lại chuyển sang ba người tháp tùng ông. Gã cúi đầu vẻ lúng túng, rồi dẫn
họ đi vào trong nhà. Ngoài bức tường trát thạch cao lộ ra những mảng trơ
trụi, nơi này chỉ còn một chiếc bàn gỗ thông xù xì và hai cái ghế lung lay ọp
ẹp. Địch Nhân Kiệt ngả người tựa vào bàn và lệnh cho nông phu khai rõ
danh tính của mình cùng những người sống ở đây.

“Bẩm đại nhân,” nông phu đáp với giọng chẳng mấy thiện cảm, “thảo dân
tên gọi Bùi Cửu, làm ruộng thuê cho lão gia Phạm Trọng, quan viên của nha
phủ. Vợ thảo dân đã qua đời hai năm trước, chỉ để lại một con gái tên là
Thục Nương. Hàng ngày nó nấu ăn và phụ giúp thảo dân việc đồng áng.”

“Một mình ngươi thì khó lòng đảm nhiệm hết công việc của nông trang
này,” huyện lệnh nhận định.

“Thưa, lúc nào rủng rỉnh hầu bao,” Bùi Cửu lẩm bẩm, “thảo dân có mướn
người phụ việc, nhưng cũng không thường xuyên lắm. Phạm lão gia hà khắc
lắm.”

Gã trao cho huyện lệnh cái nhìn thách thức từ bên dưới hàng lông mày rậm
rạp. Địch Nhân Kiệt thấy ngoại hình gã nông phu này không gây chút thiện
cảm nào cho người đối diện: nước da ngăm đen, thân hình vai u thịt bắp, đôi
vai rộng vồng lên và hai cánh tay dài ngoằng. Ông nói, “Kể cho ta về
chuyến ghé thăm của chủ ngươi.”

Bùi Cửu giật mạnh mép cổ áo bị sờn bạc màu của mình. “Bẩm, lão gia đến
đây vào ngày mười bốn,” gã cộc cằn đáp. “Cha con thảo dân chỉ vừa mới
cầm đũa ăn bữa cơm trưa. Thảo dân xin lão gia ngân lượng để mua hạt
giống mới nhưng bị từ chối. Lão gia sai Ngô Sơn đi kiểm tra kho thóc nhưng
gã khốn kia bảo trong đó vẫn còn nửa bao hạt giống. Thế là lão gia cười ầm
lên. Sau đó họ phi ngựa rời đi theo hướng tây đến cái quan. Chuyện chỉ có
vậy thôi ạ. Thảo dân đã kể hết cho ngài bộ khoái rồi.”

Gã cắm mặt nhìn xuống sàn nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.