HOÀNG QUYỀN - Trang 1156

ngơi một lát rồi ra mắt sau cũng chưa muộn.” Nói rồi quét mắt qua ngực bà
ta.

Lưu Mẫu Đơn lập tức kiêu ngạo ưỡn ngực, đưa mắt nhìn xuống lại

phát hiện ra áo mình đã xộc xệch, vạt áo phanh rộng, lộ ra bộ ngực hình
như không mặc nội y bên trong. Tròng mắt bà xoay chuyển, không hề
ngượng ngùng cũng không che giấu mà ngược lại còn gí ngực vào mặt
Phượng Tri Vi, ngạo nghễ nói: “Hâm mộ không? Tôn sùng không? Đại phi
nhà ngươi năm nay đã bốn mươi lăm, còn chưa xệ xuống đâu! Hồi đó con
sói non Cát Cẩu Nhi kia cắn rõ chặt mà vẫn chưa cắn xệ nổi …”

“Bịch” một tiếng, Đại phi bị Cát Cẩu Nhi nhà bà tức nước vỡ bờ đưa

tay ra đẩy lộn nhào vào trong trướng.

Phượng Tri Vi huơ huơ ngón tay với Hách Liên Tranh, nghiêm nghị

nói: “Cát Tường, làm người phải hiếu thuận.” Rồi nối gót mẹ chồng bước
vào hầu hạ.

Sắc mặt đồng chí Cát Tường hết xanh mét lại trắng bệch, đứng trong

cơn gió lạnh lao xao, không địch nổi uy phong lẫm liệt của mẹ già…

“Ngươi tên là gì?” Lưu Mẫu Đơn bị đẩy vào trong trướng, lăn một

vòng rồi trở mình ngồi dậy ngay ngắn, động tác vô cùng linh hoạt, xem ra
đã trải qua chuyện này nhiều lần, vừa lăn vừa tiện thể nhét sợi dây dài vẫn
cầm trong tay vào ngực áo. Bấy giờ Phượng Tri Vi mới phát hiện, hóa ra
sợi dây dài mà đêm qua bà vẫn luôn nắm trong tay nhảy đồng chính là dải
dây bó ngực của bà, chẳng trách vừa rồi áo bà vừa bung thì một mảng ngực
rộng trắng như tuyết cũng hô biến mà xổ ra theo.

Thấy Phượng Tri Vi nhìn chằm chằm dải dây bó ngực kia, Lưu Mẫu

Đơn cũng không thèm mặc lại mà dương dương đắc ý đặt dải dây vào tay
nàng, nói: “Ta đích thân làm đó! Hãy xem tay nghề của mẹ chồng ngươi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.