HOÀNG QUYỀN - Trang 426

“Vương gia nói gì lại thế?” Hách Liên Tranh lập tức mỉa mai đáp trả,

“Đây là ân điển của bệ hạ, ta chỉ là phiên thần, nếu không cung kính tiếp
nhận, lẽ nào còn phải cự tuyệt sao?”

“Thật không?” Ninh Dịch mỉm cười, ý cười lơ lửng khóe môi, “Cứng

quá dễ gãy, kiêu quá ắt suy, Thế tử coi chừng phúc trạch quá dày lại tổn
thọ.”

“Vỏ trấu(*) ấy hả?” Hách Liên Tranh nghiêng đầu, không hiểu rõ câu

nói văn vẻ này của Ninh Dịch, “Ngựa của ta đều ăn loại yến mạch tốt nhất,
cường tráng khỏe mạnh, mới chở nổi trọng đao ba mươi tám cân của ta. Chỉ
có đám công tử nhà giàu ở Thiên Thịnh các ngươi mới mong manh ốm yếu,
tô son trát phấn, ngựa của các ngươi chỉ cần ăn vỏ trấu mà lớn cũng đủ sức
chở các ngươi.”

(*)Hách Liên Tranh lại tiếp tục nghe nhầm chữ phúc trạch (fúzé) thành

vỏ trấu (fũzĩ)

Gã ăn nói kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia làm mọi người đều buồn

cười, ai ngờ gã lại ngang nhiên nói tiếp: “Nữ nhân Thiên Thịnh làm ngựa
cho đám nam nhân ẻo lả các người cưỡi, thì thật là đáng thương!”

Các hoàng tử, trọng thần đều đỏ mặt, Phượng Tri Vi vừa mới nghiến

răng băng bó xong xuôi, nghe câu này mà bàn tay run rẩy, suýt nữa đã sơ ý
xé rách nút thắt.

Ninh Dịch chăm chú nhìn Hách Liên Tranh một hồi, rồi gật đầu nói:

“Phải, Thế tử đúng là trang nam tử anh hùng hiếm có, chỉ cần nói một câu
vừa rồi, nữ tử ở Đế Kinh nhất định sẽ coi ngài như kì nhân, chạy theo ngài
như vịt.”

Trên điện có người cười phì thành tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.