HOÀNG QUYỀN - Trang 478

đôi mắt nấp sau tấm mạng che ngời sáng như sao Bắc Cực. Mà cửa sổ nhà
chính cũng mở đánh “két” một tiếng, một người ló đầu ra, ăn mặc nghiêm
chính kín đáo, cười hết sức dịu dàng, nói: “Đến rồi hả.”

Hách Liên thế tử đang ngồi chân trong chân ngoài trên đầu tường hết

sức chán nản- gã cứ đinh ninh cho dù không mò vào phòng người ta được,
thì mình nửa đêm xộc vào phòng, Ti nghiệp đại nhân liệu có ăn mặc trễ nải
lao ra cho gã được dịp ngắm đã đời không, kết quả người ta còn mặc nhiều
y phục hơn gã.

Gã ngồi trên bức tường âm ẩm nhơm nhớp, chào hỏi Ti nghiệp đại

nhân: “Đến rồi ạ.”

“Phong cảnh trên tường có đẹp không?”

“Đẹp lắm.”

“Ngắm nghía đã đủ chưa?”

Hách Liên Tranh ngẩng đầu, nhìn quanh bốn phía, đáp: “Chưa đủ.”

“Thế hả?” Phượng Tri Vi khép cửa sổ, “Vậy cứ ngồi ngây ra đó đi.”

Hách Liên thế tử lắc đầu phản đối- kẻ kia thật chẳng đáng yêu chút

nào, thế này thì còn gì là mặt mũi? Lấy tư cách gì bắt ta ngồi lại trên này?
Thế tử ta thích đi thì đi, thích ở thì ở.

Gã muốn leo xuống, lại cảm thấy leo trèo trước mặt Cố Nam Y thật sự

rất mất mặt. Thế là gã đạp cả hai chân lên, chuẩn bị dùng tư thế chim ưng
tiêu sái cất cánh bay lên từ đầu tường.

Đúng vào khoảnh khắc hai chân dạng ra sắp bay mà chưa bay kia.

Cố thiếu gia đột ngột vung tay, bầu trười sáng ngời ánh bạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.