HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 145

"Lafite năm 82." Sổ tay có viết, nhất định phải uống rượu đỏ đắt tiền,

nếu như đối phương uống say, còn có thể kiếm được lợi ích không tưởng.

"Xin lỗi quý khách, quý khách chưa thành niên không thể uống rượu, đổi

qua nước trái cây được không?" Anh trai bồi bàn cười híp cả mắt nói.

Tống Tiêu mím môi nhịn cười.

Ngu Đường cau cau mày: "Ngoại trừ nước trái cây còn có cái gì?"

"Còn có sữa chua."

"... Vậy lấy nước trái cây đi."

Phong cảnh trong nhà hàng này vô cùng thích hợp để hẹn hò, nhà hàng

nằm trên đỉnh tòa nhà chọc trời, mỗi bàn ăn đều là một phòng riêng độc
lập, ngoài cửa sổ nhìn ra chính là toàn cảnh thành phố rộng lớn. Bên trong
nhà hàng còn có biểu diễn hòa tấu đàn dương cầm, nếu như thấp giọng nói
chuyện, những bàn khác rất khó có thể nghe được.

Tống Tiêu nhìn nhà cao tầng bên ngoài san sát nhau, không khỏi cảm

thán: "Không ngờ ngàn năm sau lại có nhiều biến hóa đến như vậy."

"Ừ." Ngu Đường đáp một tiếng, chuyên chú nhìn Tống Tiêu.

Tống Tiêu quay đầu sang, Hoàng Thượng lại rũ mắt uống nước trái cây:

"Cô phóng viên báo Thái Cực ngày hôm nay liếc mắt một cái đã nhận ra tớ,
đây cũng không phải là chuyện tốt."

Ngu Đường lắc nhẹ cốc thủy tinh trong tay, nước chanh óng ánh lay

động bên trong, phảng phất dường như thứ hắn bưng không phải một ly
nước ép trái cây, mà là rượu tiên nước thánh trong cung đình: "Ba cậu làm
trong nghành giải trí, một khi chuyện như vậy bắt đầu, sợ là khó tránh
khỏi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.