HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 166

cuốn sách mỏng kẹp ở giữa, chính là cuốn Ngu Đường mua cuối tuần
trước, Tống Tiêu nhịn không được lấy ra xem.

"Tiết xuân, sáng sớm kinh thành còn có chút lạnh giá, nhóm cử tử xem

bảng trúng cử dường như chưa phát hiện..." Câu chuyện trong sách, bắt đầu
viết từ lúc Tống Tiêu trúng cử Trạng Nguyên.

"Xem gì vậy?" Ngu Đường vừa lau tóc vừa đi lại gần.

"Cái này." Tống Tiêu giơ lên cho hắn xem.

Biểu cảm của Ngu Đường có chút kỳ quái.

"Viết rất thú vị, có điều hơi bịa chuyện một chút, tớ đâu có đối đáp trôi

chảy trên kim điện," Tống Tiêu cười cười, "Hoàng Thượng đã xem chưa?"

"Chưa." Ngu Đường mặt không đổi sắc mà nói, quay nguời bò lên trên

giường, kéo màn che ánh sáng lại, mở đèn đầu giường, bắt đầu đọc sách.

"Kịch--" Ký túc xá đúng giờ tắt đèn, Tống Tiêu đang đọc tới khúc đặc

sắc, nhất thời không bỏ xuống được.

Tức giận bò lên giường, lăn qua lộn lại mấy vòng mà vẫn không ngủ

được, Tống Tiêu nhìn chút ánh sáng lộ ra ngoài qua tấm rèm che, có chút
trông mà thèm: "Hoàng Thượng..."

"Hử?" Bên trong truyền ra tiếng đáp trả của Ngu Đường.

"Có thể cho ta mượn chút ánh sáng được không?" Tống Tiêu mang theo

sách, đi chân trần tới bên giường Hoàng Thượng, hé màn ra thành một cái
khe hở, giống đang "Đục tường trộm sáng" vậy.

"Không được." Ngu Đường kéo màn che lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.