HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 188

này, lúc đó gọi cô ta vào văn phòng, không nói một lời trực tiếp cho một
bạt tai.

"Hức... em cũng chẳng còn cách nào khác, em đang mang thai." Trác

Tinh Tinh bụm mặt, khóc lóc lôi trong túi xách ra tờ giấy khám thai rõ rành
rành, "Em và đứa bé này chẳng hề làm mất danh dự gì của anh cả, anh hãy
kết hôn với em đi."

Tống Tử Thành đối với chuyện con cái rất dễ mềm lòng, không thì năm

đó cũng không bởi vì Khâu Minh Diễm mà bị đài quốc gia khai trừ. Đây là
nhược điểm của hắn, bản thân hắn vấp ngã đứng lên bao nhiêu lần cũng
được, nhưng rất ghét bị người khác nghị luận, chỉ trích.

Nghe được lời này của Khâu Minh Diễm, Tống Tử Thành lập tức thẹn

quá hóa giận, quát to: "Cô câm miệng cho tôi!"

Tống Tiêu hơi nheo mắt lại, không nói một lời xoay người lên lầu.

Mang thai? Nhớ tới người phụ nữ ngày hôm nay cố ý ngã vào người

mình, Tống Tiêu cười lạnh một tiếng. Loại thủ đoạn bỉ ổi này, hậu viện di
nương năm đó cũng từng dùng qua, bởi vì lo sợ không giữ được hài tử cho
nên mới cố ý giá họa lên người y. Lúc ấy vì vậy, Tống Tiêu mới lần đầu
tiên hứng chịu gia pháp, còn bị phụ thân phạt quỳ từ đường, cũng may còn
có tổ phụ ngăn cản.

"Cùng lắm chỉ là một ả thiếp thất, cho dù chết đi cũng không quý giá

bằng tôn tử của ta."

Năm ấy, y mới tám tuổi.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại di động trên người đột nhiên vang lên, là một

số máy lạ. Tống Tiêu bắt máy, tức thì nghe được giọng nói đàn ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.