HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 273

Nào là <Đại Ngu sử ký> tóm lại những thứ liên quan đến tư liệu lịch sử

trước đây của họ, bày đầy một chiếc tủ sách. Đầu ngón tay Tống Tiêu lướt
qua từng chiếc gáy sách, trong lòng tự dưng nổi lên một luồn chua xót khó
diễn tả bằng lời.

Tống Tiêu đến đây chưa đầy một tháng đã được gặp lại hoàng thượng,

tìm được người quen thuộc, chưa từng cảm thấy hoang mang, nhưng mà
Ngu Đường không được như vậy. Năm năm trước một mình tỉnh lại, từ
ngôi cửu ngũ chí tôn biến thành một học sinh cấp hai bình thường, giang
sơn, thần tử đều tan thành bọt nước, chỉ có thể ở giữa những hàng chữ này
tìm kiếm những bóng dáng quen thuộc.

Khẽ thở dài, Tống Tiêu quay đầu nhìn về phía tủ sách bên cạnh, phía trên

cùng giá sách thoạt nhìn có chút khác biệt, màu sách những cuốn trên đó
trông khá rực rỡ.

Trong đó có một quyển vô cùng quen mắt, có điều, hình như quyển này

dày hơn so với quyển Tống Tiêu đọc lúc trước.

"Đó là..." Tống Tiêu đi tới định tới đó xem, bất ngờ bị Ngu Đường kéo

lại.

"Đi thôi, chúng ta đến phòng giải trí." Ngu Đường lôi Tống Tiêu ra khỏi

phòng sách, một đường lôi tới phòng giải trí, dạy Tống Tiêu chơi game
điện tử.

Siêu cấp kinh điển Mario, Tống Tiêu chơi đến say mê.

"Ai ai, đừng nhúc nhích, tớ muốn ăn cái nấm kia!" Tông Tiêu sốt ruột lấy

cùi chỏ chọt chọt Ngu Đường, điều khiển người tí hon màu đỏ của mình đi
cướp nấm.

"A, hoàng thượng, có quái vật!" Người tí hon màu đỏ bị quái vật đụng

trúng, co lại thành hình dáng sơ cấp không có lực công kích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.