HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 299

"A..." Bả vai truyền đến một trận đau đớn, Tống Tiêu kêu lên một tiếng,

theo phản xạ mà giãy dụa, lại bị người ta mạnh mẽ chế trụ.

Ngu Đường trở mình, từ trên cao nhìn xuống Tống Tiêu.

Hai tay Tống Tiêu bị đặt trên gối đầu, trơ mắt mà nhìn hoàng thượng

chậm rãi tới gần, môi mỏng hơi lạnh chạm vào đôi môi của y, nhưng lại
không thâm nhập, chỉ là chạm vào nhau rất lâu, sau đó chậm rãi tách ra.

Cái hôn này, hàm chứa quá nhiều tang thương.

Xuyên qua thời gian ngàn năm, giang sơn thay đổi, cảnh còn người mất,

vốn tưởng rằng đã mất đi tất cả, phải bắt đầu lại từ đầu, lại phát hiện ngươi
cũng ở đây, như vậy, ta liền không có mất đi thứ gì. Nhưng mà, tại sao...
ngươi còn muốn gạt ta...

Đế vương ẩn nhẫn khắc chế, ở trước mặt người trong lòng mình, cuối

cùng cũng không nhịn được lộ ra một mặt yếu ớt.

Tống Tiêu nhìn Ngu Đường đang chống đỡ phía trên, mím môi, mặt từ

từ đỏ lên: "Ta... tỉnh lại đã lâu như vậy, nhưng mà thân thể này, vẫn... vẫn
còn chưa có mộng tinh."

Bản thân Tống Tiêu cũng có chút e ngại thị tẩm, công thêm thân thể này

còn nhỏ, căn bản còn chưa phát dục tốt, sợ thương tổn căn nguyên. Mà
những chuyện như vầy, thực sự rất khó mở miệng, Tống Tiêu nguyên bản
là một nam nhân hai mươi bảy tuổi thành thục, biến thành một thằng nhóc
mười mấy tuổi chưa đủ lông đủ cánh, hơn nữa còn chưa từng làm...

Ngu Đường nhìn hoàng hậu dưới thân cả người đỏ rực như trứng tôm

luộc, nhất thời đau lòng, hắn làm sao lại quên mất, hoàng hậu của hắn bây
giờ còn là một thiếu niên chưa đầy mười sáu tuổi, thân thể gầy yếu, làm sao
sánh được với thân thể đã rèn luyện nhiều năm như hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.