HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 312

Tư Đạt Thư cảm thấy tình huống có chút không ổn, bèn gọi điện cho

Tống Tiếu.

Tống Tiêu đang nằm trên giường đôi rộng lớn ngáp dài, tiếp điện thoại,

quay đầu sang nhìn hoàng thượng đang chơi xếp gỗ: "Chuyện của Tống
Tranh cậu có tham dự hay không?"

Ngu Đường đưa khối gỗ xếp vào chỗ trống, triệt tiêu được mấy hàng một

lúc, hơi cau mày: "Cậu đừng xen vào."

"Thật là cậu làm?" Tống Tiêu ngồi dậy, cau mày nhìn hắn. Xã hội hiện

đại khác với Đại Ngu khi đó, hoàng thượng khi đó nắm giữ quyền sinh
quyền sát, thấy ai không vừa mắt thì "Roẹt--" một cái là xong, bây giờ thì
không thể được.

Bởi vì lắp sai một khối mà liên tiếp những cái sau không có chỗ thả, rất

nhanh đã dâng đến đỉnh, Ngu Đường đóng máy chơi game lại, nâng mắt
nhìn về phía Tống Tiêu: "Trẫm không phá huỷ mặt của nàng là đã nương
tay rồi."

Nhìn dáng vẻ tức giận của Tống Tiêu, Ngu Đường có chút không vui,

đưa tay, tóm được Tống Tiêu, nhéo lấy cằm y: "Làm sao, đau lòng?" Thứ
nữ kia tâm tư ác độc, suýt chút nữa đã phá huỷ mặt Tống Tiêu. Chính mình
báo thù cho y, không tạ ơn thì thôi, còn thay nữ nhân kia đòi lại công bằng?

"Bây giờ Tống Tranh đang muốn kiểm tra camera!" Tống Tiêu tức giận

nói, trước đây hoàng thượng am hiểu nhất là mượn đao giết người, lần này
tại sao lại đơn giản trực tiếp đến như vậy?

[Heo: =.= ]

Ngu Đường sửng sốt một chút, tay ngắt cằm lập tức chuyển sang vuốt

nhẹ: "Hoàng hậu, đây là lo lắng cho trẫm?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.