HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 330

Hai ngày thi chín môn, cả người mệt lả.

Buổi tối thi xong môn cuối cùng, Ngu Đường lôi kéo Tống Tiêu ủ rũ trở

về phòng ngủ.

Mặc dù là ngày thi, tan học sớm hơn bình thường một chú nhưng trời

cũng đã tối đen. Bọn học sinh thi xong hưng phấn chạy tới chạy lui trên
thao trường, một vài cặp đôi yêu sớm thì lén lén lút lút chạy đến vườn hoa
nói chuyện yêu đương. Tống Tiêu ngáp một cái, tuỳ ý hoàng thượng lôi kéo
mình đi về phía trước, cũng không nhìn đường, chờ khi phát hiện xung
quanh ngày càng yên ắng khác thường, mới chợt phát giác có điều gì đó
không đúng.

"Đây là đâu?" Tống Tiêu quan sát xung quanh, gần đây có một sườn dốc

nho nhỏ, thảm cỏ bao quanh, cách đó không xa còn có một tiểu đình tử, dây
leo khô bao bọc quấn quanh.

"Sau sân luyện tập," Ngu Đường kéo y leo lên sườn dốc, chỉ vào bầu trời

đầy sao, có hơi cứng ngắc mà nói, "Ngươi có muốn sao trên trời hay không,
trẫm sẽ hái xuống cho ngươi."

Tống Tiêu giật giật khoé miệng, tối rồi không chịu đi ngủ, chạy ra đây

đòi hái cái gì mà hái! Có điều, hoàng thượng đang lúc cao hứng, không nên
làm hắn mất hứng thì hơn: "Làm... làm sao mà hái được?"

Ngu Đường đưa tay ra dấu sau lưng, Độc Cô Ám ẩn núp trong bóng tối

nháy mắt xuất hiện, nhét một bó pháo hoa vào tay hắn, thuận tiện châm lửa.

Cùng với âm thanh khói lửa thiêu đốt, trước mắt nháy mắt sáng lên, pháo

hoa trong tay hoàng thượng nở rộ, một bó pháo hoa hợp cùng một chỗ, quả
thật rất giống sao trên trời.

Tống Tiêu nhất thời sửng sốt: "Đây là..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.