"Tống Tiêu!" Tống Tử Thành quát bảo ngưng lại, thế nhưng vừa nhìn
thấy con trai mím môi, Tống Tử Thành lại có chút hối hận vì đã quá lớn
tiếng. Trước kia Tống Tiêu một năm cũng không nói với hắn được mấy
câu, khó khi có thể cùng nhau nói chuyện như vậy, hắn không nên dọa con
trai sợ hãi, "Khụ, không cho nói cái gì 'thiếp' nữa, ngày mai để thư ký Tư
mua cho con mấy quyển sách bình thường đọc."
Khâu Minh Diễm bị Tống Tử Thành vức sang một, khóc cũng không nổi
nữa, dù sao nàng cũng chưa có bước vào nhà người ta, không thể náo loạn
trên bàn cơm, chỉ có thể âm thầm cắn răng, tính toán cơm nước xong lại tìm
Tống Tử Thành khóc lóc kể lễ một phen, thuận tiện nhắc đến việc hôn sự.
Trong nhà không có quy tắc, nếu gia chủ không thèm để ý, Tống Tiêu
cũng không muốn quản nữa, bưng bát cơm lên nghiêm túc ăn. Tống Tiêu
vốn xuất thân dòng dõi thư hương, quan cư tam phẩm, sau lại thành hoàng
tộc, tự nhiên dưỡng ra một thân quý khí, động tác ăn cơm tao nhã thanh
quý, cảnh đẹp ý vui.
Hai mẹ con một bên ăn không biết vị, nhìn Tống Tiêu đang ăn càng thêm
tức giận.
Dùng xong cơm chiều, Tống Tiêu theo Tống Tử Thành vào phòng sách.
"Con trai à, kiến thức trung học cơ sở con còn nhớ rõ không?" Tống Tử
Thành đem sách giao khoa đưa cho Tống Tiêu, "Còn một tháng nữa là
trường học khai giảng, kiến thức cơ bản con đều quên rồi, làm sao thi khảo
sát chất lượng đầu năm được đây?"
Tống Tiêu cầm quyển mở ra nhìn, cái gì mà "Phương trình hóa học...
Bảng chu kỳ nguyên tố..." Thử nhớ lại những kiến thức trước đây, thật tốt...
xem chã hiểu!
"Trung học Thánh Mông có cuộc thi khảo sát chất lượng đầu năm, căn
cứ vào thành tích để phân lớp," Tống Tử Thành thấy bộ dáng mờ mịt của