HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 39

con, liền biết Tống Tiêu ngay cả sách giáo khoa cũng xem không hiểu,
"Ngày mai ba sẽ kêu Tư Đạt Thư mời gia sư đến nhanh chóng bổ sung kiến
thức cho con, ba đã nói chuyện với thầy hiệu trưởng xin phép cho con vào
học trễ vài ngày rồi."

Gia sư? Chắc là tư thục tiên sinh, Tống Tiêu đã rõ ý của Tống Tử Thành,

lập tức gật gật đầu, ngàn năm nay tri thức nhân loại phát triển theo cấp số
nhân, hiện tại Tống Tiêu rất cần một giáo viên như vậy, dạy lại cho y từ
đầu.

"Đa tạ phụ thân." Tống Tiêu nhìn khuôn mặt mỉm cười của Tống Tử

Thành, có chút hoảng hốt, kiếp trước phụ thân chưa bao giờ quá quan tâm
Tống Tiêu, chỉ là định kỳ đến kiểm tra việc học tập của y cho có lệ, nhưng
bởi vì đầu óc Tống Tiêu siêu phàm xem qua là nhớ, sách nào cũng có thể
đọc thuộc lòng, lâu dần phụ thân cảm thấy việc này quá dư hơi, cho nên
không quản Tống Tiêu nữa.

"Con trai ngốc," Tống Tử Thành thử đưa tay xoa xoa đầu Tống Tiêu, đổi

được ánh mắt kinh ngạc của đối phương, tóc ngắn sờ thật mềm mại, thấy
con trai không có né tránh, nhịn không được lại sờ sờ, "Gọi là ba, đừng gọi
phụ thân nữa, ba đâu có già đến thế đâu."

"Ba..."

"Ừ, con trai ngoan..."

Khâu Minh Diễm bưng chén đồ ăn khuya đứng ở ngoài cửa, nghe trong

phòng truyền ra tiếng cười của hai cha con, oán hận cắn môi.

Ngày hôm sau, Tử Đạt Thư tìm được một nữ gia sư chừng hơn hai mươi

tuổi, là nghiên cứu sinh của trường đại học trọng điểm tốt nhất thành phố
A, gọi là Đinh Tuệ. Đinh Tuệ tranh thủ kỳ nghỉ hè đi làm gia sư để kiếm
thêm học phí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.