HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 422

...

Tuyết càng đậm, hắn càng muốn Tống Tiêu đi đình giữa hồ ngoại ô cùng

hắn thưởng tuyết. Làm thần tử không được phép tới trễ, người kia liền ngu
ngốc mà đi sớm.

Cả người không mặc áo khoác, không ôm lò sưởi tay, chỉ mặc chiếc áo

bào đơn bạc, tiểu thị lang đứng trên cầu cửu khúc, bị đông lạnh đến nỗi cái
mũi đỏ bừng.

"Sao còn đứng đây?" Cảnh Nguyên đế bước nhanh đi tới, gỡ áo bào lông

cáo huyền sắc trên người xuống phủ thêm cho y, trong đình giữa hồ có đốt
lò than, người này lại cố tình đứng ngoài này hứng gió.

"Thần có thói quen đứng trên cầu suy nghĩ, nhất thời nhập thần, quên

tiến vào." Áo choàng mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp của đế vương, khoác
vào thân thể gần như đông cứng của y đặc biệt thoải mái, Tống Tiêu không
khỏi cong mắt cười.

Tống Tiêu khi đó, giống con thú nhỏ bị lông mao bao phủ, Ngu Đường

nhẫn rồi lại nhẫn, miễn cưỡng kiềm được cánh tay muốn vươn ra sờ mặt y,
quay người tiến vào đình giữa hồ.

"Ái khanh vừa rồi đang suy nghĩ điều gì?" Ngu Cẩm Đường nhấc bầu

rượu trên bếp lò xuống, rót cho Tống Tiêu chén rượu, Tào công công vừa
muốn ra tay đã kịp thời thu tay lại.

"Thần đang nghĩ... Mặt hồ đóng băng, người đi đường sẽ gặp nguy

hiểm."

Đến khi hồ băng bắt đầu tan ra, người đi trên đó quả thực rất dễ gặp nguy

hiểm, lời này, kỳ thực là đang nói chính mình. Tống Tiêu đã phát hiện sự
yêu thích của đế vương đã vượt lên trên trên tình cảm quân thần, chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.