HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 438

Tống Tiêu cầm bút viết ra khỏi phòng thi, mờ mịt nhìn xung quanh, đột

nhiên cánh tay bị người kéo lại, ngã vào một cái ôm ấp còn mang theo mùi
mồ hôi. Ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Ngu Đường.

"Sao ngươi lại ở đây?" Tống Tiêu không khỏi vui mừng.

"Ta vẫn luôn ở đây," Ngu Đường cười cười, hai ngày nay hắn vẫn luôn

canh giữ bên ngoài, thấy Tống Tử Thành sẽ không lại gần, vào lúc này thừa
dịp loạn trộm hôn một cái, "Ngày mai ta sẽ đi Mĩ một chuyến, ngươi ở nhà
phải ngoan ngoãn, qua mấy ngày nữa ta sẽ trở về."

Bên Mĩ là tổng bộ của Ngu gia, tình thế phúc tạp, Ngu Đường đến sớm

để xem xét tình huống. Gia chủ Ngu gia hiện giờ là ông nội của hắn, lúc
trước đã nói qua nhiều lần, chờ Tống Tiêu thi đại học xong rồi cả hai cùng
đi.

Tống Tiêu gật gật đầu, nhìn theo bóng lưng Ngu Đường rời đi, lúc này

mới trong đoàn người đông đúc tìm được xe nhà mình.

Bởi vì Tống Tử Thành có xe, mấy phụ huynh vừa rồi nói chuyện với hắn

liền đến nơi này hưởng ké máy lạnh, lúc này cũng dắt con mình lại đây tập
hợp.

"Thi thế nào?" Tống Tử Thành có chút khẩn trương hỏi con trai, các phụ

huynh khác thấy vậy đồng loạt dõng tai lên nghe.

"Cũng được," Tống Tiêu nhớ lại tình hình thi lúc đó, "Đại học Hàng

Thiên không thành vấn đề."

"Hử!" Các phụ huynh kinh ngạc nhìn Tống Tiêu. Đứa nhỏ này lớn lên

ngoan ngoãn biết điều, bộ dạng trắng trẻo, lại còn lễ phép, không hề giống
ấn tượng công tử bột trong lòng bọn họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.