HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 505

Thiên tài thiếu niên Ngu Kỳ không muốn nhìn thấy vẻ mặt nịnh nọt của

những người đó, cho nên ở lại phòng khách cùng em họ.

"Nghe nói quản gia gần đây đã lấy được học vị tiến sĩ." Em họ với Ngu

Kỳ thực ra cũng không có nhiều tiếng nói chung, nói tới nói lui liền nói đến
trên người lão quản gia Ngu gia. Một người học "Chức nghiệp quản gia"
mà có thể lấy được bằng tiến sĩ mà nói thì cũng đúng là chuyện đáng nể.

Quản gia mặc một bộ Âu phục cắt may thủ công, mang găng tay màu

trắng, cổ cài chiếc nơ đen tinh xảo, mái tóc vuốt keo ngay ngắn chải ngược
ra sau đầu, vẻ mặt tươi cười đứng trước cửa, thoạt nhìn trông như một vị
quý tộc trí thức thời Trung Cổ.

"Tào quản gia, hai tháng không gặp, trông ông ngày càng đẹp trai ra

nhỉ." Bác Hai gái nắm tay con gái nhỏ Ngu Châu đi tới, mỉm cười chào hỏi
ngài quản gia.

"Chào chú Tào." Ngu Châu cũng lễ phép cúi đầu chào.

Nụ cười trên mặt Tào quản gia vẫn bất biến như trước, khẽ khom người,

giọng nhỏ nhẹ báo cho hai người hướng đi của những người trong nhà, sau
đó liền có nữ giúp việc tiến lên dẫn đường cho hai người.

Phàm là người bước vào cửa nhà này nhìn thấy lão quản gia đều chủ

động tiến tới chào hỏi. Điều này lôi kéo được sự chú ý của Ngu Kỳ.

Nhà của hắn cũng có quản gia, nhưng dưới cái nhìn của hắn, quản gia

chẳng qua chỉ là người quản lý nhóm người hầu mà thôi. Còn người quản
gia của Ngu gia này hình như có điểm bất đồng, địa vị trong nhà của ông ta
không thua kém gì các thành viên trong gia tộc.

"Ở trong căn nhà này, tốt nhất đừng nên đắc tội Tào quản gia." Em họ là

con lai, da dẻ rất trắng trẻo, trên mặt còn có vài chấm tàn nhan, nói đến đây,
mấy đốm tàn nhan trên mặt xoắn tít lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.