HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 592

Phiếu ưu đãi chỉ được giảm tám phần trăm, kèm theo một chai rượu, mặc

dù là nhà hàng bình dân nhưng đối với "Nữ sinh nghèo đến mức phải đi lau
bàn" mà nói là rất đắt!

Đời trước là một Hộ bộ Thị Lang, Tống Tiêu có sự nhạy cảm đối với con

số và tiền bạc từ trong xương, một người tận lực tiếp cận y, khẳng định
không phải thứ tốt lành gì, đã vậy còn bắt y trả tiền, y không phải kẻ ngốc.
Bữa cơm này Bạch Tình ăn trong uất ức, đến khi món tráng miệng ngọt
được đưa lên, Tống Tiêu mượn cớ đi nhà vệ sinh, một trong hai tên bảo tiêu
đứng dậy đi theo , tên còn lại vẫn ngồi ở vị trí cũ, nhìn chằm chằm Bạch
Tình.

Bạch Tình không hề hay biết, xác định Tống Tiêu đã đi khỏi liền móc

trong túi ra một viên thuốc vô cùng nhỏ, không dấu vết bỏ vào ly đồ uống
của Tống Tiêu.

Sau khi Tống Tiêu quay lại liền bưng cốc nước lên, chậm rãi đưa đến bên

mép, ngước mắt nhìn Bạch Tình.

Cô ta dùng ánh mắt trông ngóng dõi theo y, thấy y nhìn sang, lập tức

ngượng ngùng cúi đầu dùng món tráng miệng.

Tống Tiêu dời cốc, cầm trong tay khẽ đung đưa, nhưng không uống,

chiếc cốc lắc một cái, lòng Bạch Tình liền căng lên một chút. Chơi một hồi,
cảm thấy không còn thú vị nữa, "Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về
rồi." Tống Tiêu đặt chiếc cốc xuống, để lại một bàn món ăn, đứng dậy rời
đi.

Bạch Tình nhìn chiếc cốc chưa được đụng tới, chán nản thở dài.

Vừa ra khỏi cửa, Tống Tiêu đã bị một cánh tay mạnh mẽ bắt lấy, còn

chưa kịp phản ứng lại đã bị lôi vào một chiếc xe. Tống Tiêu hoảng sợ, ra
sức kêu cứu, giương mắt nhìn hai tên bảo tiêu của mình một trước một sau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.