HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 683

Thế hệ này bọn hắn có mấy anh em, năng lực ngang nhau, cũng không

có ai đặc biệt kiệt xuất, anh em bọn họ không ai phục ai, còn gia chủ đến
giờ vẫn chưa muốn về hưu. Anh em bọn họ đã phân chia sản nghiệp rạch
ròi, mỗi người quản lý một địa bàn, mấy năm nay cũng coi như an tường vô
sự. Nhưng nếu đột nhiên xuất hiện một tân gia chủ, vậy thì khác.

Ngu Đồng yên lặng quan sát hắn một lúc, cuối cùng nhấc bước rời đi.

Từ khi Độc Cô Ám đến khu huấn luyện đến nay đã hơn nửa năm, Tống

Tiêu thắc mắc, không phải thời gian huấn luyện chỉ có nửa năm thôi sao?

"Trẫm bảo hắn học xong tất cả những thứ cần thiết mới được về." Ngu

Đường vừa nói chuyện với Tống Tiêu, vừa nhanh chóng xử lý văn kiện. Từ
lúc tiếp nhận công việc ở Los Angeles, hắn phải xử lý trăm công nghìn
việc, thường xuyên về nhà vào lúc nửa đêm, sau đó còn phải giải quyết tiếp
một đống công việc.

Nửa đêm Tống Tiêu giật mình thức dậy, thấy Ngu Đường vẫn còn đang

cặm cụi trước máy tính, y bèn dụi mắt ngồi dậy ghé lên người hắn.

"Ngủ đi, sắp xong rồi." Ngu Đường nâng tay vò rối mái tóc của y.

"Bạch Tình bỏ học rồi," Tống Tiêu nằm xuống, nhìn Ngu Đường cởi

quần áo, nhớ lại chuyện xảy ra mấy hôm nay, báo cho hắn chuyện trọng
yếu nhất: "Cô ta không liên lạc gì với ta, 20 đô nợ ta vẫn còn chưa trả."

Hôm trước cô ta muốn đi làm thủ tục, mượn Tống Tiêu ít tiền bắt taxi,

sau đó bỏ đi luôn.

Ngu Đường chui vào ổ chăn, ôm lấy tiểu thị lang của hắn ấm ức vì bị

giật tiền: "Quên đi, coi như làm từ thiện."

Tống Tiêu ngẩng đầu nhìn hắn: "Hoàng thượng, gần đây có chuyện gì

vui sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.