Tống Tiêu ngạc nhiên mà mở to hai mắt nhìn: "Cái này có gì mà không
muốn công nhận chứ?"
"Cái này quả thực rất là ly kỳ nhưng nếu người làm không tốt, người
xem sẽ liền nói họ làm là vô căn cứ." Ngu Đường đắc ý hất hất cằm.
"Phụt..." Tống Tiêu nhịn không được mà cười ầm lên, mọi u tối trong
lòng đều như tiêu tan. Nói đến đây thật không thể trách Tống Tiêu được,
cũng chẳng phải cậu gấp gáp gì mà phải gả nhanh cho hoàng thượng, làm
liên lụy đến thanh danh của Ngu Cẩm Đường, đó chính là con đường mà
hai người cùng lựa chọn.
"Quân Trúc..." cười đùa qua đi, Ngu Đường bỗng nhiên nhìn Tống Tiêu,
chậm rãi gọi tự của cậu.
"Vâng..." Tống Tiêu cong cong ánh mắt nhìn qua.
Ngu Đường cùng cậu nhìn nahu, không ai nói tiếp câu nào. Hoàng hậu
của mình thật ngốc, thực ra là muốn nói tiếp, là mình làm liên lụy đến
hoàng hậu mới phải. Hoàng hậu của mình vốn là thiên tài xuất thiếu niên,
nếu hoàng thượng không phải là mình, thì hoàng hậu đã trở thành một thủ
hạ đắc lực cho hoàng thượng rồi, rồi sau đó sẽ làm một đại danh thần, rồi sẽ
chẳng vì thế mà tổn hại đến thanh danh và cuối cùng lại phải tìm đến cái
chết.
Tống Tiêu nhìn lên ánh mắt đầy thâm thúy của hoàng đế bệ hạ, hơi cười
chút.
Không cần biết là ai làm liên lụy đến ai, đây là thứ mà bọn họ đã cùng
nhau lựa chọn. Nhưng nếu nhìn khác đi, nếu chỉ làm một thần tử, Tống
Tiêu sẽ không được như Đoan Tuệ hoàng hậu mà lưu danh sử sách, Ngu
Đường cũng sẽ không được như vậy mà nổi lên trong hàng vạn hàng nghìn
hoàng đế như thế.