HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 885

Bên sườn khay gỗ đựng cơm còn có hai chữ Đại Ngư được chạm khắc

tinh tế.

Bên kia, Tống Tiêu cũng vì câu nói thật lòng của mình hôm trước mà

đang phải chịu một giá đắt, bị Ngu Đường đặt trên giường, đè ép đủ kiểu.

"Nói lại cho ta một lần... ân..." Ngu Đường ghé sát vào lỗ tai Tống Tiêu,

bên dưới tiến vào thật sâu.

"a... a... a..." Tống Tiêu bị làm cho đau đến chảy nước mắt, há miệng cắn

tên Đại Ác Ma phía trên đang đối với mình không còn chút nào ý tứ thương
tiếc, ngược lại còn ra sức mà ngược đãi.

"Ngô... nhẹ một chút."

"Vậy khanh mau nói đi." Ngu Đường đem giọt nước mắt đang trôi kia

hôn tới.

"Thần năm đó...aaa... cũng vô cùng thích hoàng thượng." Tống Tiêu cứ

thế lắp bắp mà nói ra, hi vọng có thể đổi được một chút thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng không ngờ người nọ lại nói không giữ lời, thấy thế càng thêm kích
động.

Tống Tiêu bị đè thiếu chút nữa ngất xỉu, cuối cùng một chút khí lực cũng

không còn, bị Ngu Đường ôm vào trong ngực, mơ mơ màng màng mà thiếp
đi.

"Quân Trúc..." cậu nghe được tiếng của Ngu Đường nhẹ nhàng gọi mình

bên tai.

"Thật cảm ơn khanh...cảm ơn khanh vì một câu [cũng thích ta]... cảm ơn

khanh vì đã vì ta mà cầm bảo kiếm lên... cảm ơn khanh vì sau khi luân hồi
chuyển thế vẫn yêu ta như trước... cảm ơn khanh..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.