HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 906

Cùng lúc đó bạn nhỏ Ngu Lân sau khi tan học cũng ngồi ôm lấy cái tivi,

thở dài một tiếng đưa tay ôm lấy tỷ tỷ đang ngồi bên cạnh - Ngu Miêu.

"Đây cũng không phải là phim kinh dị, em sợ cái gì?" Ngu Miêu cảm

giác có một cục gì đó mềm mềm, ấm ấm đang dán lên phía sau lưng, cúi
đầu thấy vậy liền kéo lỗ tai đệ đệ.

Ngu Lân ngẩng đầu nhìn thấy Ngu Miêu cao hơn mình rất nhiều, đang

hình nhìn cái tay vừa ngắn vừa múp míp của mình, thấy vậy mà yên lặng
buông tay ra khỏi lưng tỷ tỷ.

Phim được chiếu trên đài quốc gia là chính nhưng bên cạnh đó cũng có

mấy đài địa phương mua bản quyền cùng chiếu, so với trên kênh chính thì
vẫn chiếu chậm một tập. Bởi vì bộ phim truyền hình này được làm rất tinh
xảo, nhân vật lại vô cùng anh tuấn nên rất nhiều người vì thế mà còn muốn
xem lại ở các kênh địa phương thêm một lần.

Đến tập thứ 3 vừa vặn là cảnh diễn của tiểu Trạng Nguyên bắt đầu bước

đến trường thi, trường thi xung quanh đầy ắp toàn người, phần lớn là các
nho sinh ba bốn mươi tuổi, thậm chí có người tóc đã trắng xóa.

"Thiếu gia, người đi chậm một chút!" cậu người hầu đi theo lên kinh dự

thi nhanh chóng và đuổi theo cùng.

"Còn không nhanh lên là không kịp nữa đâu!" một người mặc áo dài màu

trắng đứng ở cuối hàng, khuôn mặt còn non nớt, nhìn mới có mười sáu
mười bảy tuổi, mặt mày tuấn tú, dáng người cao cao. Đứng giữa một đám
người lớn tuổi đang đọc sách, vẻ mặt đặc biệt khẩn trương.

Trên màn hình, một màn tiếng tiêu trúc vang lên, vô cùng dễ nghe,

khung cảnh lại biến thành một đoạn vĩ khúc.

Một giọng nam trẻ tuổi vang lên, chậm rãi ngâm sướng...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.