HOÀNG THƯỢNG ĐỪNG NGHỊCH - Trang 97

"Không ngờ cậu ta cay nghiệt như vậy, không biết tôn trọng con gái gì

hết trơn."

...

Bởi vì buổi chiều đã xảy ra rất nhiều chuyện, thế là chuyện "ước chiến"

buổi trưa bị Tống Tiêu ném ra sau đầu, buổi tối tan học rồi trực tiếp cùng
Ngu Đường trở về phòng ngủ.

Trăng treo giữa trời, cả nhóm 4G cùng với mấy tên đàn em bọn họ đứng

tại một góc hẻo lánh trong sân thể dục bị phong hóa thành mấy pho tượng
đá.

Tống Tiêu đi ngủ sớm, Ngu Đường thừa cơ buông quyển sách trong tay

xuống đi đến bên giường y, nhìn hàng mi dày mềm mại bị ánh trăng đầu hạ
rọi thành một cái bóng, nhịn không được chống tay xuống hai bên đầu
Tống Tiêu nhìn cho thật kỹ.

Chấp niệm đời trước, đến đời này vẫn là chấp niệm, không bỏ xuống

được, cũng không muốn bỏ xuống.

"Quân Trúc..." Ngu Đường khẽ gọi một tiếng, một tiếng này không biết

chất chứa trong đó bao nhiêu ưu thương.

Môi mấp mấy, cuối cùng cũng không thể nói toạt ra, Ngu Đường chưa

từng biết mình còn có lúc lúng túng như vậy, chậm rãi thở dài, đưa tay cầm
điều hòa chỉnh nhiệt độ cao lên một chút, đắp chăn lại cho Tống Tiêu, sau
đó đứng dậy rời đi.

Tống Tiêu mở mắt ra, nhìn chằm chằm bóng dáng Ngu Đường, nhỏ

giọng nói một câu: "Thần đây!"

==========

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.