HOÀNG TỬ NHỎ VÀ CHÚ BÉ NGHÈO KHỔ - Trang 106

Nen và chị Bét... À, được, người có còn nhớ điều đó. Rồi tôi kể cho
người nghe về những trò chơi của bọn trẻ con ở phố Ngõ Rác, cả
những điều này người cũng vẫn còn nhớ. Hãy nghe tôi nói rồi người
sẽ nhớ lại được tất cả mọi điều thôi. Thế rồi người mặc quần áo
của tôi và tôi mặc quần áo của người. Rồi chúng mình cùng đứng
soi gương và ngạc nhiên nhận thấy rằng chúng mình giống nhau
như đúc... Tôi rất mừng là người còn nhớ cả điều đó nữa. Rồi
người phát hiện ra rằng tên lính gác đã đánh tôi sưng tím cả tay.
Trông thấy vết sưng ở tay tôi, người nổi giận định chạy ra phía cổng
để trừng phạt tên lính. Người đi ngang qua bàn. Cái vật mà người gọi
là đại ấn nằm ở trên mặt bàn. Người cầm lấy nó và nhìn quanh
quẩn như có ý muốn tìm một chỗ để cất đi. Thế rồi...

- Đủ rồi! - Đức vua kêu lên. - Bây giờ ta nhớ ra rồi! Ngài Sên

Giôn, hãy đi đi, ngài sẽ tìm thấy nó nằm trong ống tay của bộ áo
giáp treo trên tường.

- Đúng rồi, đức vua của tôi! Đúng thế! - Tôm reo lên. - Bây giờ

ngai vàng của nước Anh sẽ thuộc về người. Mau lên, ngài Sên Giôn.
Mau lên!

Khi ngài cận thần Sên Giôn hiện ra trên bậc thềm cao với chiếc

đại ấn trong tay, tiếng tung hô cất lên vang dậy:

- Đức vua thật vạn tuế!

Khi những tiếng reo hò đã ngớt, quan nhiếp chính nói:

- Phải tống cổ thằng ăn mày này vào tù.

Nhưng Ét-uốt, nhà vua thật, đã ngăn lại:

- Không, cậu bé này không phải vào tù.

Rồi người quay sang nói với Tôm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.