HỌC CÁCH TIÊU TIỀN - Trang 51

vợ chưa cưới. Anh ta sử dụng thẻ tín dụng của cô ấy bởi vì thẻ tín dụng của
anh ta đã bị khóa. Anh ta cũng dùng một thẻ tín dụng khác mang tên mẹ anh
ta, chuyên để mua xăng. Anh ta sống với vợ chưa cưới trong ngôi nhà của cô
ấy và anh ta không đóng góp một đồng nào vào ngôi nhà hay thanh toán bất
kỳ khoản chi tiêu nào trong gia đình. Hầu như bữa nào anh ta cũng ăn ở
ngoài bởi vì anh ta không thích nấu ăn, ăn thức ăn thừa hay thức ăn đông
lạnh. Anh ta là một người đàn ông trưởng thành nhưng hành động không
khác gì một cậu bé hư hỏng. Tôi chỉ cho anh ta thấy những sai lầm của anh
ta và mắng mỏ anh ta bằng những câu nói mà anh ta xứng đáng được nghe.
Tôi thật không chịu nổi anh chàng này. Tôi đã làm cho anh ta khóc nức nở
và cuối cùng, anh ta phải thừa nhận sai lầm của mình. Điều đó khiến anh ta
đau khổ. Cuối buổi quay phim đó, anh ta muốn bỏ cuộc, không tham gia
chương trình nữa, anh ta không muốn xuất hiện trên truyền hình như một kẻ
tồi tệ hay ngu ngốc. Vấn đề ở chỗ nào? Anh ta là một gã tồi tệ và đã rất ngu
ngốc. Tôi nói với anh ta, trong khi không có con đường nào để thay đổi quá
khứ, sẽ không ai chỉ trích anh ta là kẻ tồi tệ nếu anh ta thay đổi hoàn toàn
trong tương lai. Tôi đã cho anh ta cơ hội để thấy mình như một người anh
hùng thay vì một gã tồi tệ. Anh ta đã làm được việc khó khăn nhất: chịu
trách nhiệm về những gì mình đã làm và cảm thấy ăn năn về những sai lầm
đó. Sự thanh thản, dù là trong lúc khó khăn, cũng không bao giờ khó khăn
như lúc ban đầu, đó chính là một bước đi quyết định.

Trong trường hợp của tôi, khi thấy mình đã đến đường cùng, tôi tìm gặp

một vị luật sư chuyên về phá sản. Vị luật sư đó giải thích sau khi đã xem xét
trường hợp của tôi rằng, tôi thực sự không có sự lựa chọn nào khác. Bởi vì
dù tôi sở hữu 15% cổ phần của công ty, cùng sự sẵn sàng ký giấy vay nợ của
tôi, bao gồm cả sự bảo đảm của cá nhân tôi cho mỗi khoản vay đó cũng
không thể vực dậy công việc kinh doanh của công ty, số phận của tôi đã
được định đoạt. Vì vậy, cuối cùng tôi phải đến phiên tòa phá sản. Nếu bạn
chưa bao giờ ở trong tình cảnh đó, hãy tin tôi đi, bạn sẽ không muốn đến đó
đâu. Một vài chủ nợ của tôi thậm chí còn kéo đến phiên tòa để đòi nợ tôi. Tôi
đã phải nói chuyện với họ và trả lời các câu hỏi của họ. Tôi đã nhìn thẳng
vào mắt họ và thừa nhận với họ cũng như với tất cả mọi người trong phòng
xử án rằng, tôi là một kẻ vô công rồi nghề và không thể trả tiền cho họ như
tôi đã hứa trước đây. Một số người thậm chí còn la hét vào mặt tôi và chửi
mắng. Tôi không có câu trả lời. Đầu óc tôi đang thõng xuống quá thấp đến
nỗi tôi thậm chí không thể ngước nhìn vượt qua bàn chân của mình. Tôi cảm
thấy nhục nhã. Tôi đã đẩy gia đình mình xuống dốc, đánh mất sự tín nhiệm,
và tự mang công vác nợ vào mình. Bài viết về sự phá sản của tôi được đăng
trên một tờ báo. Tất cả những người tôi quen biết đều biết những gì tôi đã
làm. Tôi bị quy là người thua cuộc và kẻ thất bại. Tôi không biết có cảm giác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.