HỎI ÁNG MÂY CHIỀU - Trang 61

thôi. Phương Trúc chồm người định ngồi dậy. Nhưng một bàn tay đã cản
lại, bắt nàng nằm xuống. Phương Trúc thấy ngay Hiểu Phượng. Chị ấy
đang nhìn nàng với nụ cười. Một nụ cười dịu dàng, thông cảm. Hiểu
Phượng hỏi:
- Đây là đâu vậy? Nhà chị đây phải không? Có lẽ em đã nôn bừa bãi làm
bẩn cả nhà chị?
Hiểu Phượng rót một ly nước lọc đưa cho Trúc nói:
- Không sao đâu. Đây cũng không phải nhà tôi, cô uống một miếng nước
trước cho thấm giọng đi.
Phương Trúc hớp mấy hớp. Đầu óc tỉnh táo phần nào, cơn say đã vơi đi
nhiều. Căn phòng này có vẻ khá quen thuộc. Chợt tim Trúc đập mạnh.
Nàng đã hiểu ra. Nhưng vẫn hỏi:
- Đây là đâu vậy?
Hiểu Phượng vừa cười vừa nói:
- Phòng ngủ của Phi Hoàn. Lúc đầu tôi định đưa cô về nhà chúng tôi,
nhưng vì ở đấy đông người quá lại có trẻ nhỏ không tiện, nên đưa cô về
đây.
Phương Trúc nuốt nước bọt, tốc mền, định ngồi dậy, nhưng cảm thấy đầu
vẫn còn choáng. Phượng đặt tay lên vai Phương Trúc, nói như với em bé.
- Nằm nghỉ thêm một tí đi, cô còn mệt mà. Vả lại, tôi đã điện cho gia đình
cô biết rồi. Tôi cho ba mẹ cô hay là gặp cô ở quán cà phê "Thung lũng
chiều". Cô có vẻ không vui, có uống chút rượu, không muốn về nhà, nên tôi
đã đưa cô về nhà tôi.
Phương Trúc mở to mắt:
- Ồ! Làm sao chị biết là tôi không muốn về nhà?
Hiểu Phượng vừa cười vừa nói:
- Đó là do chính cô nói cợ Những người uống rượu say thường không dấu
điều gì mình muốn bao giờ cả. Ban nãy cô cứ luôn miệng: "Tôi không về
nhà, tôi không muốn về nhà đâu... "
- à!
Phương Trúc nóng cả mặt. Trời đất! Ta đã nói thế được sao? Nàng nhìn vào
đồng hồ. Hai giờ sáng. Thế này thì nguy rồi. Phương Trúc quay sang Hiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.