HỎI ÁNG MÂY CHIỀU - Trang 93

đang và đã xảy ra. Mục đích của Phi Hoàn là gì? Bà không nhìn Phi Hoàn
mà nhìn Phương Trúc. Trời ơi cô con gái cưng của bà, một đứa con gái yếu
đuối, nhạy cảm, đa sầu. Không nhiều kinh nghiệm sống. Vậy mà, đột nhiên
bà cảm thấy thất vọng, đau khổ. Bà không ngờ. Con gái tôi...
Cái ánh mắt của bà Minh Hà đã quật ngã Phương Trúc. Nàng sợ hãi nhìn
mẹ, van xin:
- Mẹ!
Bà Minh Hà bước tới ôm con gái lớn vào lòng bà cảm thấy như mình sắp
mất đứa con gái. Bà vuốt lấy mái tóc con hỏi:
- Phương Trúc, có phải vì gia đình này không mang lại được cho con một
tình yêu không?
Phương Trúc đau khổ giải thích.
- Ồ mẹ! Không phải đâu mẹ. Nhưng mẹ phải biết là con đã lớn. Giống như
Phương Bình vậy. Ai cũng thế, rồi ai cũng trưởng thành như mẹ ngày xưa.
Bà Minh Hà bình tĩnh nói.
- Đúng vậy, ai cũng trưởng thành, mẹ cũng vậy. Có điều cái trưởng thành
của mẹ không khiến cho ông bà ngoại của con đau lòng. Phương Bình cũng
vậy, Phương Bình đã lớn và cũng đâu để mẹ cha phải khổ sở đâu?
Giọng của bà Minh Hà như nghẹn lại, vì bà bắt đầu khóc.
- Chuyện trưởng thành là một chuyện tự nhiên. Cha mẹ đều mong mỏi và
vui sướng nhìn con cái được mình nuôi dưỡng chăm sóc lớn khôn. Nhưng
mà Phương Trúc ạ, con đã làm gì? Tại sao con lại làm như vậy? Con biết là
chuyện đang xảy ra đây như một lưỡi dao nhọn đang xoáy vào tim mẹ hay
không?
Phương Trúc khóc òa.
- Me... mẹ đừng nói như vậy. Con đâu muốn thế. Con thật tình không muốn
để mẹ đau khổ. Tại anh Hùng bắt con về đây, tại vì...
Phi Hoàn vừa kinh ngạc, vừa đau khổ. Những giọt nước mắt của Phương
Trúc như bóp nát tim chàng. Không dằn được, Hoàn bước tới vuốt ve tay
Phương Trúc. Bà Minh Hà vội kéo con gái qua một bên như muốn tránh
một con rắn độc. Hoàn chới với, chàng buông thõng tay, khổ sở.
- Bác gái, xin bác đừng dày vò Phương Trúc nữa. Có cái gì không phải là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.