HỎI ÁNG MÂY CHIỀU - Trang 95

Hoàn lại quay sang nhìn ông Túy Sơn, thái độ nghiêm nghị đầy chính khí
của ông. Phi Hoàn chợt thấy toát mồ hôi.
Chàng nhìn sang Phương Bình, á Thị Họ đang lặng lẽ đưa mắt nhìn chàng.
Tuổi trẻ, tình yêu, họ là một cặp tương xứng. Trong phòng này, tất cả đều
hài hòa, đều cùng một nhịp điệu. Chỉ có chàng là lẻ loi, là lạc nhịp. Hoàn
chợt có cái cảm giác nặng nề. Chàng tưởng chừng như mình vừa rơi xuống
một hố băng lạnh giá.
Hoàn không dằn lòng được nữa. Tất cả mọi người như không chấp nhận sự
hiện diện của chàng. Hoàn cắn nhẹ môi, rồi quay lưng bước ra cửa. Chàng
bước thẳng người không quay lại. Phương Trúc đột nhiên như có linh tính.
Đang úp mặt trong ngực mẹ, nàng ngẩng lên. Nàng đã nhìn thấy Phi Hoàn
bước ra ngoài. Nàng vội gọi to theo:
- Anh Phi Hoàn!
Phương Trúc đuổi theo đến cửa, nhưng Phương Hùng đã can nàng lại. Vật
vã khóc, Phương Trúc hét lớn.
- Trời ơi! Sao cha lại tàn nhẫn như vậy? Tàn nhẫn quá!
Phương Trúc hét lớn, hét to như điên như dại, tiếng hét của nàng làm ông
Túy Sơn, và bà Minh Hà, Phương Bình... và cả nhà ngẩn ra, ngơ ngác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.