HỘI CHỢ PHÙ HOA - Trang 480

chút. Người đàn bà Ai len này vốn đã cứng cỏi bây giờ lại càng can đảm
hơn, vì bà nghĩ rằng mình đang có nhiệm vụ che chở cho một người yếu
đuối thất vọng khác. Bà ta ở liền năm tiếng đồng hồ cạnh người bạn gái, lúc
thì lên tiếng trách móc, lúc thì ngọt ngào vui vẻ; nhưng thường thường bà
ngồi yên lặng, thì thầm cầu nguyện Chúa trời. Sau này, bà kể lại rằng:
“Suốt ngày hôm ấy, cho mãi đến đêm khi tiếng súng ngừng hẳn, tôi không
hề rời bàn tay bà ấy ra lúc nào”. Chị hầu gái Pauline thì còn bận quỳ trong
nhà thờ ngay gần đó để cầu nguyện cho anh nhân tình của chị ta

[136]

.

Tiếng đại bác đã ngừng hẳn. bà O’Dowd từ trong phòng của Amelia

bước ra phòng khách, thấy Joe ngồi trước hai chiếc vỏ chai không, bao
nhiêu can đảm lúc trước cạn sạch. Có một hai bận anh ta đã đánh bạo lấn
vào tận cạnh giường cô em gái, vẻ mặt rất lo lắng, như có điều gì muốn nói
với em. Thấy bà thiếu tá vẫn ngồi yên chỗ cũ, anh ta đành đi ra, không bộc
bạch được can tràng. Joe ngượng không muốn cho bà này biết mình muốn
đi trốn.

Nhưng khi bà O’Dowd bước ra phòng ăn, lúc anh chàng ngồi trong căn

phòng tranh tối tranh sáng làm bạn với mấy cái vỏ chai rượu sâm banh, thì
anh ta bắt đầu thổ lộ tâm sự:

- Bà O’Dowd ạ, có lẽ bà nên sửa soạn cho Amelia đi thôi.
Bà thiếu tá đáp:

- Ông định bảo đưa bà ấy đi chơi à? Bà ấy còn yếu lắm, đi sao được.
Anh chàng nói:
- Tôi… tôi đã ra lệnh sửa soạn xe… và… thuê ngựa; thằng Isidor đi lo

liệu việc này rồi.

Bà khách đáp:
- Tối tăm thế này, ông định giong xe đi chơi đâu? Để bà ấy nằm nghỉ tốt

hơn. Tôi vừa mới dỗ được bà ấy ngả lưng một chút đấy.

Joe đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.