HỒI KÝ ALEX FERGUSON - Trang 124

mười một

VAN NISTELROOY

K

hi đang ở nhà vào một đêm tuyết rơi tháng 1-2010, tôi nhận được một tin

nhắn, “Không biết ông có còn nhớ tôi không, nhưng tôi cần nói chuyện với ông.”
Đó là Ruud van Nistelrooy. “Chúa ơi, chuyện gì thế này?”, tôi bảo Cathy, “Cậu ta
đã rời Old Trafford bốn năm trước đây rồi.” Cathy đáp, “Cậu ta muốn gì nhỉ? Có
thể cậu ta muốn trở về United.”

“Không thể nào, đừng ngốc thế chứ,” tôi nói với Cathy.
Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng tôi đã nhắn tin lại: OK. Ruud gọi

ngay cho tôi. Đầu tiên là một cuộc trò chuyện xã giao. Về những chấn thương, đã
hồi phục thế nào, và giờ đang thi đấu ra sao v.v... và v.v... Sau đó cậu ta vào chủ
đề chính. “Tôi muốn xin lỗi về những hành xử của tôi trong năm cuối cùng tôi ở
United.”

Tôi thích những người có thể nói ra lời xin lỗi. Tôi luôn luôn ngưỡng mộ

điều đó. Trong văn hóa ngày nay, nơi mà người ta luôn đề cao bản thân, lời xin
lỗi đã bị quên lãng. Các cầu thủ luôn bị vây kín bởi huấn luyện viên, câu lạc bộ,
giới truyền thông, đội ngũ nhân viên, những người bạn v.v..., những người chỉ
biết ca tụng họ. Thật dễ chịu khi ai đó gọi cho bạn sau một thời gian dài không
gặp và nói, “Tôi đã sai, tôi xin lỗi.”

Ruud không có lời giải thích. Lẽ ra tôi nên tận dụng cơ hội đó mà hỏi, “Tại

sao cậu lại như vậy?”

Nghĩ tới nghĩ lui về cuộc gọi của Ruud vào đêm mùa đông đó, tôi biết có hai

hoặc ba câu lạc bộ tại Premier League đang nhắm đến cậu ấy, nhưng đó không
thể là lí do cậu ấy muốn nói chuyện với tôi. Ruud chẳng cần phải khôi phục lại
mối quan hệ với Manchester United để có thể chơi ở một câu lạc bộ khác tại Anh.
Đó có thể chỉ là do mặc cảm có lỗi. Cảm giác đó có lẽ đã nhảy múa trong đầu cậu
ấy hàng năm trời. Không còn nghi ngờ gì nữa, Ruud đã là một người đàn ông
trưởng thành hơn vào thời điểm đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.