José là người mới đến, làm việc cho một ông chủ lắm tiền và có nhiều quảng
cáo phóng đại dọn đường cho cậu ta. Vào mùa thu năm 2004, cậu ta cần một khởi
đầu mạnh mẽ trong những tuần đầu tiên của mình tại Stamford Bridge. Chelsea
băng lên dẫn sáu điểm và chúng tôi không bao giờ có thể san bằng. Một khi họ
vượt lên trước trong cuộc đua giành chức vô địch, José sẽ làm sao để đảm bảo
Chelsea thắng, dù rất sít sao, trong nhiều trận: hầu hết là những trận thắng 1-0
hoặc 2-0. Họ cố gắng ghi bàn trước và sau đó giữ vững tỷ số mong manh đó bằng
lối đá chắc chắn. Chelsea đã trở thành một đội bóng cực kỳ khó bị đánh bại. Họ
được tổ chức tốt hơn nhiều so với trước đây. Tôi đã không giành được một trận
thắng nào tại Stamford Bridge từ khi Mourinho đến đó.
Trước mỗi giải đấu, José chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng cho khâu phòng ngự
của Chelsea. Trong giai đoạn đầu, cậu ta thường bố trí ba hậu vệ, hai cầu thủ
chạy cánh và một hàng tiền vệ hình kim cương. Quả thật rất khó chống lại đội
hình đó.
Cuộc đụng độ đầu tiên của chúng tôi là ở Champions League mùa giải 2003-
04, khi Porto của José đã loại chúng tôi. Tôi đã có tranh cãi chút ít với cậu ta vào
cuối trận lượt đi. Tuy thế, tôi thường có những bất đồng với các huấn luyện viên
đồng nghiệp khi lần đầu tiên chạm trán họ. Thậm chí George Graham và tôi cũng
từng va chạm sau cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi khi George đang ở Arsenal.
Sau đó, chúng tôi trở thành những người bạn tốt. Điều này cũng đúng với
Mourinho. Tôi luôn thấy Mourinho là người rất hữu ích và cởi mở. Tôi nghĩ rằng
cậu ta cũng nhận ra mình đang tiếp xúc với một người đã trải qua tất cả những
thái cực cảm xúc trong các trận đấu, từ đó cũng rất thích trò chuyện với tôi.
Sự phẫn nộ của tôi trong trận đấu lượt đi bắt nguồn từ các pha ăn vạ của cầu
thủ Porto. Tôi nghĩ cậu ấy hơi ngạc nhiên về sự tức giận của tôi. Tôi đã hơi quá.
Không cần thiết phải trút giận lên José. Tôi đã giận dữ hơn khi Keane bị đuổi
khỏi sân. Tôi luôn nhớ đến việc Martin O’Neill phàn nàn về đạo đức của các cầu
thủ của José trong trận chung kết UEFA Cup giữa Porto và Celtic, trận mà Porto
giành chiến thắng. Thành kiến đã có sẵn trong đầu tôi. Tôi đã xem trận chung kết
đó nhưng không nghĩ rằng họ là điển hình của một đội bóng Bồ Đào Nha. Nhưng
khi Martin O’Neill cứ nói mãi về việc đó, thì tôi lại bắt đầu tự thuyết phục mình
rằng đội bóng của José rất đáng ngờ.
Ấn tượng ban đầu của tôi trong trận lượt đi trên sân khách: Roy Keane chỉ là
nạn nhân của phán quyết sai lầm của trọng tài. Tuy nhiên khi xem lại, rõ ràng cầu
thủ MU này đã đánh nguội thủ môn Porto Victor Baia. Chuyện này làm chúng tôi
chỉ còn 10 người trên sân, đồng thời Keane bị treo giò trận lượt về.