hương mới. Điều này cũng khích lệ tôi thay đổi những thói quen
xấu khác.
Sau độc lập, tôi đã tìm kiếm một vài cách để chỉ ra sự khác
biệt giữa chúng tôi với các nước thuộc Thế giới thứ Ba khác. Tôi
chấp nhận chọn một Singapore xanh và sạch. Mục đích của
chiến lược này là làm Singapore trở thành một ốc đảo trong
Đông Nam Á, vì nếu chúng tôi có những tiêu chuẩn của Thế giới
Thứ nhất thì các thương gia và các khách du lịch sẽ chọn chúng
tôi làm căn cứ cho việc kinh doanh của họ cũng như là một
vùng du lịch. Cơ sở hạ tầng cơ bản dễ cải tiến hơn cung cách cộc
cằn của người dân. Nhiều người trong số họ đã rời khỏi những
nhà xí tạm bợ chỉ với một cái lỗ dưới đất và một cái gầu để đến
những căn hộ cao tầng với điều kiện vệ sinh hiện đại, nhưng
cách cư xử của họ thì vẫn như cũ. Chúng tôi đã phải làm việc cật
lực để xóa bỏ việc vứt rác bừa bãi, những âm thanh ồn ào và thái
độ thô lỗ, và hướng dẫn người dân trở nên ý tứ và lịch sự hơn.
Chúng tôi bắt đầu từ một nền tảng thấp. Trong những năm
60, hàng nghìn người xếp hàng dài tại các buổi tiếp dân của
chúng tôi, nơi các Bộ trưởng và các Nghị sĩ giúp giải quyết các
vấn đề của cử tri của họ. Những người thất nghiệp, cùng với vợ
và con của họ cần xin việc làm, giấy phép lái xe tắc xi hoặc bán
hàng rong, hoặc quyền bán thức ăn trong căn tin trường học.
Đây là khía cạnh nhân quyền đằng sau các con số thống kê thất
nghiệp. Hàng nghìn người bán thức ăn trên lề đường không
đếm xỉa gì đến giao thông, sức khỏe và các lý do khác. Rác rưởi,
mùi hôi của các thức ăn đã bị thối rữa và các âm thanh hỗn loạn
đã khiến nhiều khu vực của thành phố biến thành những khu ổ
chuột.
Một vài thương nhân cho nhiều người mướn các xe hơi tư
nhân cũ kỹ để trở thành “những tài xế cướp tắc xi”, không bằng