HỎI LẠI CHÍNH MÌNH - Trang 5

Năm 1977, sau ngày giải phóng hai năm. Hạo có việc cần phải đi Tây Sơn,
về muộn. Xe chỉ đến cầu Bà Gi.
Đứng trên đường đón xe, có một cô gái dáng dấp rất tiểu thơ.
Đường vắng.
Trời tối.
Mưa to.
Xe hiếm, tuy lúc ấy chỉ mới bảy giờ
Hạo quay lại đề nghị
- Hay là ta cùng đi bộ ?
Nhìn quãng đường dài tối thui, tràn ngập nước - cô gái có vẻ do dự.
Hạo im lặng, một mình bước đi.
Cô gái lẽo đẽo theo sau.
Cả hai đội mưa đi giữa đường lộ vắng, tối om. Vì mang guốc cao gót, cô
gái vấp ngã nhiều lần. Hạo lại lên tiếng đề nghị cầm hộ đôi guốc, để cô gái
có thể giữ hai ống quần ướt sũng.
Họ cùng nhau đi trong mưa và gió, mà có lẽ, cả hai đều không cảm thấy
lạnh.
Về đến gần thị trấn, đến một ngả rẽ, cô gái hỏi xin lại đôi guốc : “Anh cho
em xin...”.
Từ đêm hôm ấy, Hạo không thể nào gặp lại cô gái, vì anh không nhìn rõ
mặt và không hề biết tên của cô ta là gì.
Nhưng bù lại, anh có một niềm hạnh phúc lớn lao : Hạo luôn cảm thấy ấm
áp và một nỗi vỗ về dịu dàng, mỗi khi nhớ lại cho dầu đã gần ba mươi
năm...

3.
Khúc thịt mỡ
Căn phòng trọ của tôi gần nhà một cặp vợ chồng trẻ, họ vừa có một đứa
con đầu lòng bốn tuổi.
Họ sống với nhau vui vẻ, đầm ấm, tuy là người lao động nghèo : Người
chồng trước là võ sĩ, nay đạp xích lô. Cô vợ trước là thợ may, nay buôn bán
rau quả ở chợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.