HOKKAIDO MÊ TRẬN ÁN - Trang 126

nhau đã mười năm có lẻ. Các vị cứ đi điều tra là biết. Hãy xem xét thật kĩ
vào, chủ tịch chết đi, tiền đồ của tôi coi như tan tành, từ ngày mai tôi không
biết phải làm thế nào nữa đây. Lẽ đâu tôi lại giết anh ấy được chứ? Tôi hoàn
toàn không có động cơ giết người, thậm chí còn sẵn sàng bảo vệ chủ tịch dù
phải liều mạng. Làm sao tôi giết anh ấy cho được? Mà tôi lẻo khoẻo ốm o
thế này, có đánh nhau với chủ tịch cũng chưa chắc thắng nữa cơ. Tuyệt đối
không phải tôi, tuyệt đối không. Cùng những lý do ấy, cũng không thể là vợ
tôi.”

“Chà…”
Ushikoshi thở dài. Đến thời điểm then chốt, người đàn ông này cũng biết

mồm năm miệng mười, thao thao bất tuyệt như ai. Nhưng anh ta nói không
sai. Chỉ hiềm như thế thì hóa ra không người nào là hung thủ cả. Thật nhức
não!

“Ông Hamamoto, chúng tôi có thể mượn dùng thư viện lần nữa không?

Chứng tôi muốn thảo luận một chút.”

“Được, các anh cứ tự nhiên.” Kozaburo đáp.
“Cảm ơn ông.” Ushikoshi nói rồi đứng dậy, gọi các đồng nghiệp và cùng

rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.