HOKKAIDO MÊ TRẬN ÁN - Trang 35

Cảnh 4

Phòng 1

Tuyết đã ngớt. Hình như trăng mới ló ra, hồi tối tham quan đỉnh tháp không
thấy trăng sao nào cả, nhưng lúc này lại có ánh trăng nhàn nhạt lọt vào qua
rèm cửa mong manh. Không gian tĩnh mịch.

Aikura Kumi lên giường đã mấy tiếng đồng hồ rồi, nhưng không tài nào

chợp được mắt. Nguyên nhân lớn nhất khiến cô trằn trọc hiển nhiên là
Hamamoto Eiko. Cứ nghĩ đến Eiko, cô lại thấy căng thẳng như võ sĩ giác
đấu chuẩn bị lên đài.

Nằm thức lâu đến nỗi cô bắt đầu chuyển hướng chú ý đến sự tịch mịch bất

thường bên ngoài. Phòng 1 nơi cô nghỉ thuộc tầng ba, cảnh quan đẹp (nhưng
phòng 2 của Eiko trông thẳng ra biển, cảnh quan còn đẹp hơn), cô cảm thấy
tầng trệt mới dễ chịu, ít nhất thì cũng được ở gần đủ mọi âm thanh của thiên
nhiên.

Đối với những người đã quen cuộc sống thành phố, sự yên tĩnh hoàn toàn

có khi khiến họ khó an giấc không kém gì tạp âm ở công trường xây dựng.
Bất kể là lúc nào, là mấy giờ nửa đêm, ở Tokyo đều có âm thanh.

Tự dưng Kumi liên tưởng đến giấy thấm dầu. Tuyết đọng phủ kín mặt đất

bên ngoài nhà càng nhấn mạnh ấn tượng đó. Chắc chắn tuyết đọng đã ác ý
hút đi tất cả âm thanh. Hút cả tiếng gió. Đúng là một đêm khiến người ta
bồn chồn.

Bất thình lình, cô nghe thấy một tiếng động quái lạ. Ở rất gần, như thể

ngay trên trần nhà. Mà nghe gai cả người, như tiếng móng tay cào lên mặt
tường thô. Kumi nằm cứng đơ trên giường, vô thức dỏng tai lên. Song
không nghe thấy gì nữa. Tiếng động lạ đã tan biến.

Có thể là gì đây? Kumi vội vàng suy nghĩ. Bây giờ là mấy giờ? Cô mò

tìm đồng hồ đeo tay đặt trên chiếc bàn cạnh giường. Đồng hồ nữ khá nhỏ, lại
trong đêm tối, không nhìn rõ chữ số, nhưng có lẽ là hơn 1 giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.