HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH - Trang 112

Rồi cứ thế, cậu đi...

Thế nên, cậu à, dẫu nỗi nhớ này có dài rộng đến thế nào thì tớ vẫn cảm

thấy chẳng so nổi với khoảng cách mà tớ cần phải vượt qua để có thể bước
đến với cậu. Nó xa thật xa, mà lại lắm những gai nhọn giăng đầy. Chưa kể,
dù tớ có thể vượt qua được, bước đến rồi, chẳng dám chắc liệu cậu có nắm
lấy tay tớ không.

Vì vậy tớ chỉ có thể như thế này, cùng cậu đột nhiên lặng im như vậy,

lặng lẽ nhìn hoài màu tên cậu bật sáng thanh công cụ tán gẫu, nhưng không
thể gõ một lời. Bởi thứ lỗi cho tớ đã chẳng còn là tớ như ngày xưa nữa.
Cam tâm tình nguyện chịu mọi đớn đau, tủi buồn để ở bên một người, làm
tờ băng dán vết thương cho người ấy, đến khi vết thương ấy lành rồi, người
liền chẳng hề bận tâm tiếc nuối mà vứt tớ đi. Thậm chí, lại còn lần nữa
quay đầu về nơi đã từng khiến người tổn thương, bất chấp có thể tổn
thương thêm lần nữa.

Xin lỗi, tớ chẳng thể dũng cảm và vững lòng như ngày ấy được nữa

rồi.

Chẳng thể chấp nhận nổi việc mình hết lòng vì một người, con người

ta thì nhẫn tâm và phũ phàng đến như vậy.

Do đó, chỉ có thể như này thôi, cùng cậu lặng im như vậy.

Nhưng, sau này, có thể cho tớ một cơ hội được không? Khi tớ đã sẵn

sàng, đã hoàn thiện bản thân hơn, đầy đủ hơn. Và cậu, nếu chưa quay lại
với người ấy, vết thườn cũng đã nhạt phai hơn xưa... thì có thể cho chúng ta
thêm một cơ hội, được không?

Tìm hiểu nhau nhiều hơn nữa, biết về nhau nhiều hơn nữa, để chẳng

phí một lần duyên gặp gỡ. Cũng là để tiếp nối câu chuyện ngày xưa, chẳng
đáng phải đột ngột dừng dở dang như vậy...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.