HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH - Trang 130

đều là vì họ, đều là chờ họ đọc. Đăng cái vui cũng là vờ cho họ thấy rằng
tôi rất vui vẻ, tôi vẫn ổn, tôi chẳng sao đâu. Đăng cái buồn cũng chỉ là
muốn gửi gắm nỗi niềm tôi nhớ họ, muốn nói chuyện với họ rất nhiều.

Và dù có chán ghét mình vì điều ấy, trách tại sao đăng cái gì cũng đều

là cho người ta, tự nhủ sẽ im lặng, thì sự im lặng đó, rốt cuộc nguyên do
cũng khởi nguồn từ họ.

Cứ mãi, cứ mãi như vậy. Còn để tên người là còn hy vọng, còn dõi

theo, còn ngóng chờ, còn quan tâm. Cuối cùng... chỉ có phải chọn cách dứt
khoát xoá sạch đi tất cả mới chịu từ bỏ niềm mong mỏi sẽ có thể dùng câu
chữ mà mong người quay về.

Do đó, người thương!

Nếu một ngày người thấy đã bị tôi chặn hết mọi cách thức liên lạc, dõi

theo nhau, xin người đừng nghĩ rằng tôi đã chán ghét, hết nhớ, hết thương
hay bỏ rơi người. Mà hãy hiểu chính vì tôi còn quá nhớ, quá thương nên
mới phải làm vậy.

Nói đúng hơn, là vì quá đau người à! Đau khi cứ phải trông ngóng, hy

vọng. Đau khi cứ phải ghen mà không có quyền ghen. Người có biết? Và,
nếu như thật sự ngày đó xảy ra, thì ấy cũng là ngày mà tôi tin chắc, người
thật sự không còn cần đến tôi, cả hai đã chẳng còn có thể đối diện với nhau,
những chất chứa tâm tư chẳng thể bày tỏ được với người nữa rồi.

Tỏ rồi, cũng chẳng được gì...

Tỏ nhiều, người cũng có quan tâm đâu...

Cô gái ấy từ ngày biết kề cạnh anh đã có một người mới, liền lập tức

chẳng chút liên lạc gì với anh nữa. Không kêu gọi, cũng chẳng mấy hỏi
thăm. Không kèo kéo rủ rê, càng không bao giờ than thở với anh cô đang
đơn côi một mình. Trang cá nhân kể từ khi anh đồng ý bên người, cô cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.