HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH - Trang 135

Hạnh phúc khi ấy chỉ đơn giản là cùng người ta đi chung một đoạn

đường đến lớp, đoạn đường đi về. Cùng ngồi bên người ta nghe giảng, ghi
chép. Cùng có một chủ đề chung nào đó để nói.

Vì người ta mà thấy mỗi ngày đến trường có thêm nhiều động lực,

nhiều niềm vui, ý nghĩa. Nhưng cũng vì người ta mà nhớ nhung, suy nghĩ
đến nỗi chẳng còn chỗ đâu mà nghĩ đến bài vở nữa.

Thế rồi cuối cùng cũng bị phát hiện.

Như một điều vốn dĩ, hiển nhiên.

Chẳng cần phải nói ra bằng lời, nhưng vẫn chẳng thể nào giấu trong

lòng được, khi đã dành tình cảm cho một người.

Người bắt đầu chẳng đáp lại những thăm hỏi nữa. Cũng dần né tránh,

làm ngơ. Rồi bản thân cũng tự biết. Nơi nào có người thì tự đông không
xuất hiện nữa. Hai đứa cứ thế, cứ thế xa nhau dần. Trong lặng im..

Khi ấy cũng còn quá nhỏ để buồn đau. Cũng chưa đủ lớn để biết thất

tình là gì. Hoặc, bởi lẽ hai đứa cũng có gì đâu. Hay, cũng vì đã biết trước
kết cục như vậy nên chẳng quá bất ngờ.

Cứ để mọi thứ trôi qua, trôi qua như thế. Cùng những tháng ngày thi

cử trung học miệt mài.

Chỉ có một điều không vừa lòng, là tận đến ngày chia tay, hai đứa vẫn

chẳng nói thêm một lời nào. Vô cùng đáng tiếc. Rất buồn. Tuy vậy vẫn
chẳng thể mở lời khi gặp mặt, cứ phải lướt qua nhau.

Và, những ngày tay còn bận bịu sách vở ấy, tôi đã từng rất thích, thật

lòng rất thích một người nhưng lại chưa từng dám nói ra như vậy đấy. Đến
tận khi sắp phải xa nhau vẫn nhất định chôn chặt tâm tư tình cảm. Tự nhủ
sau này nếu đủ duyên nợ để gặp lại nhau, chắc chắn sẽ tỏ rõ lòng mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.