HÔM NAY TÔI THẤT TÌNH - Trang 67

Thấy anh đăng status chỗ này, bình luận chỗ kia, rõ ràng như rất gần bên
em mà không có cách nào chạm vào được.

Thèm trò chuyện lắm mà không dám pm. Sợ anh sẽ lạnh lùng, im

lặng. Cứ thế mà kiên nhẫn đợi anh. Để rồi mỗi đêm đều ôm niềm thất vọng
đi vào giấc ngủ. Rồi tối hôm sau, nhìn nick anh bật sáng, lại tiếp tục hi
vọng. Hoài một vòng xoay tròn như thế.

Hi vọng anh sẽ nguôi giận, hi vọng anh sẽ quên buồn, hi vọng anh vẫn

còn thương.

Hơn cả hi vọng, nó còn là niềm tin tưởng. Vẫn tin tưởng rằng anh sẽ

nhớ em. Vẫn tin tưởng rằng chúng mình có thể vượt qua.

Thế nên khi biết được, từng ngày, từng giây phút em đềm hi vọng, tin

tưởng như thế, anh đã thầm có ý định muốn từ bỏ, ra đi, trong lòng không
còn chút tình cảm ... em rất buồn, thật sự rất buồn.

Đến bây giờ em vẫn chẳng thể tưởng tượng nổi ngày đó anh đã chán

ghét em đến như thế nào. Và cũng cần không dám tưởng tượng. Chỉ biết là
trong buổi trưa hôm ấy, trời bên đây nắng gắt vô cùng, từng tia nắng vàng
vọt đổ xuống những bức tường của công ty, em sững người khi đọc dòng
tin nhắn của anh, đề nghị chúng mình dừng lại.

Lúc ấy, giữa cả dãy bàn gồm nhiều người cùng làm chung đông đúc,

em cố kìm lại hai hàng nước mắt muốn rơi, nỗ lực gõ từng chữ mà níu kéo
anh lại. Muốn khóc lắm mà không thể khóc, em cứ thế vội gạt đi, rồi lại gõ
lạch cạch. Anh vẫn không ở lại.

Cuối cùng, em buông xuôi, buông tất cả, nói lời tạm biệt anh rồi chạy

vội vào toilet mà khóc nức nở. Cảm thấy lồng ngực của mình lúc ấy vụng
vỡ tan hoang, như bị khoét một lỗ hổng lớn, như bị mất đi một điều gì đó
rất quý giá trong đời. Bởi em biết rằng lần chia ly này sẽ khó có thể quay
lại, hàn gắn. Đã mất nhau, mất nhau thật rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.