HỒN BƯỚM MƠ TIÊN - Trang 38

Nhất Linh , Khái Hưng

Hồn Bướm Mơ Tiên

Chương 7

Sáng hôm sau cảnh chùa Long Giáng trở lại yên lặng như mọi ngày thường,
vì việc đàn chay đã kết liễu.
Mãi hơn bảy giờ, Ngọc mới thức giấc, mắt nhắm mắt mở nhìn qua cửa sổ
ra ngoài, thấy ngổn ngang các án thư bỏ lổng chổng ở giữa sân. Gần tường
hoa, một đống tro tàn cao ngất, đó là đồ mã đốt tối hôm qua.
Sau mấy buổi huyên náo, sự tĩnh mịch của nơi tam thanh càng thấy rõ rệt
hơn trước.
Ngắm cảnh tẻ ngắt, Ngọc có cảm tưởng buồn rầu, như sau mấy ngày tết
Nguyên Đán. Chùa Long Giáng ủ rũ chẳng khác một cô con gái thôn quê
trong ba hôm tết thắng bộ cánh đẹp, rồi hết tết lại cởi ra mà mặc bộ quần áo
nâu sồng.
Ngọc ngồi nghĩ vơ nghĩ vẫn, hồi nhớ đến câu chuyện tối hôm qua. Sau khi
rời chỗ đàn chay, chàng ra đường, đi lang thang mãi đến một hai giờ sáng
mới trở về chùa. Đi đâu? Chàng cũng chẳng biết đi đâu, và cũng chẳng
định đi đâu, chí cốt vắng chùa trong một thời gian khá lâu để chú Lan ngờ
vực mà thôi. Vì nay chàng đã yên trí, chàng đã chắc chắn rằng chú là gái
cải nam trang.
Ôn lại các việc xảy ra, những sự mắt thấy tai nghe, từ dáng điệu, nước da,
lời nói, cho tới những ý tứ giữ gìn, khép nép, Ngọc không còn thể nào cho
rằng chú tiểu xinh xắn kia là trai được nữa. Chàng mừng thầm sung sướng,
và hi vọng.
Cánh cửa khẽ đẩy, chú Lan rón rén bước vào phòng, nét mặt nghiêm trang.
Chú đặt một bao chè tàu xuống bàn, nói:
- Cụ truyền biếu ống bao chè để ông xơi nước. Chè này của bà Hàn cúng cụ
hôm qua.
- Chú bạch cụ hộ tôi rằng tôi xin đa tạ cụ nhé. Ý hẳn cụ cũng biết tôi có cái
ấm cồn.
- Ông để chúng tôi hầu cũng được, can chi lại phải đun nước lấy.
Ngọc mỉm cười nhìn Lan:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.