Lan giật mình bảo bạn:
- Nhỡ cụ biết...
Ngọc vẫn nhìn Lan, đôi mắt âu yếm, nồng nàn:
- Cụ biết thì ta thú tội với cụ là cùng chứ gì.
Lan cười nhạt, nói:
- Tôi tưởng ông là bậc quân tử đáng kính, đáng tôn. Ai ngờ thắm thoát mới
sáu tháng giời, ông đã quên được lời thề.
Ngọc nghiêm sắc mặt trả lời:
- Chỉ vì tôi không quên được lời thề, nên tôi mới khổ. Bản tính con người là
quên. Mà muốn đi tới hạnh phúc thì càng phải quên. Nếu tôi quên được hết,
quên lời thề, quên cái đêm trăng rọi trên đồi, quên lời ăn tiếng nói của chú,
quên sự gặp gỡ của đôi ta, quên chú, quên hết, thì đâu đến nổi... Nhưng trái
lại, tôi nhớ, tôi tưởng tượng như mọi sự vừa mới xảy ra hôm qua, nào phải
chăng tôi sống trong cảnh mộng?
Lan ngồi nghe, cặp môi hơi hé mỉm cười, mắt lim dim như đương thiu thiu
trong giấc mộng.
Ngọc nói, lời rầu rầu, se sẽ, như người ru em.
Mặt trời đã gần lặn sau đồi, mặt trời lạnh lẽo mùa đông. Gió chiều thỏang
qua.
Lá rụng!
Lan mở bừng mắt, thở dài:
- Không, không bao giờ thế.
Ngọc vẫn như người mê man, nói luôn:
- Phải, nào phải đâu tôi sống trong cảnh mộng, sáu tháng tôi ở xa chú, tôi
coi như sáu năm...
Lan giọng hơi run run:
- Ông điên mất rồi, ông tha lỗi cho tôi, nhưng thực ra ông điên mất rồi, ông
nên cưỡi xe đạp trở về ngay không cụ biết thì bí mật đến tiết lộ mất, vì ông
điên mất rồi.
Ngọc cười gằn:
- Tôi về ngay đây, nhưng tôi thú thực với chú rằng không bao giờ trí tôi lại
sáng suốt như bây giờ. Những lời tôi nói với chú, tôi nguyện có Phật tổ