Nhưng giá ngay buổi tối, Mai được mục kích một tấn bi kịch diễn
trong một căn nhà ở phố H. thì chắc sự sung sướng của nàng cũng chỉ đến
đó là kết liễu. Lộc về đến nhà đem đầu đuôi câu chuyện kể lại cho mẹ nghe,
người mẹ mà Lộc kính mến, mà Lộc chưa từng trái lệnh một lần. Nào
những Mai là con nhà Nho giáo. Mai tốt với em, Mai bị quẫn bách, Mai bị
hà hiếp. Mai là một cô gái hoàn toàn, về dung nhan và đức hạnh - và Lộc
xin phép mẹ cưới Mai làm vợ.
Khốn thay Mai chỉ hoàn toàn đối với Lộc mà thôi, chứ đối với bà án
thì Mai chỉ là một con bé khốn nạn, vô giáo dục, một con bé trong đám hạ
lưu không đáng làm vợ một quan tham tá. Những lời tán tụng của con, bà
án để ngoài tai hết. Bà cho con bà còn dại dột bị lời ngon ngọt của một gái
giang hồ cám dỗ. Bà nói:
- Nếu nó bằng lòng mày thì biết đâu nó lại không bằng lòng người
khác. Mày phải biết chỉ người vợ cha mẹ hỏi cho, có cheo, có cưới mới
quý, chứ đồ liễu ngõ hoa tường, thì mày định đưa nó về để bẩn nhà tao ra
hay sao?
Lộc sợ hãi kiếm lời chống chế:
- Bẩm mẹ, nhưng người ta có phải là phường liễu ngõ hoa tường đâu,
người ta là con một ông tú kia mà.
Bà mẹ càng nổi cơn thịnh nộ:
- Nhưng mày phải biết, nó đã bỏ nhà bỏ cửa trốn lên Hà Nội, thì còn là
người tử tế sao được!
Lộc cũng tức giận:
- Bẩm, con đã bẩm mẹ rằng người ta bồ côi cha mẹ bị bọn cường hào
ức hiếp mới phải trốn tránh.