Sư tổ lại theo gương Phật mà dạy chúng tôi rằng: “Đối với đàn bà con
gái phải coi họ như mẹ mình, khi họ hơn tuổi, hay bằng tuổi mình, và nếu
họ kém tuổi mình thì nên coi em ruột mình, lúc nào cũng phải yên tâm yên
trí như thế mới mong tránh được sự cám dỗ.”
Tôi đã hết sức luyện tâm trí tôi được như lời sư tổ dạy, nên tôi coi đàn
ông hay đàn bà không khác nhau chút nào, và ví phỏng bây giờ tôi hóa ra
làm con gái, tôi cũng không biết là trai hay gái, chỉ nhớ rằng mình là người
xuất gia tu hành mà thôi.
Ngọc ngờ Lan là gái, nên bịa đặt ra câu chuyện chiêm bao để dò ý tứ.
Khi nghe Lan cố lấy giọng tự nhiên, diễn lời Phật dạy, Ngọc lại càng ngờ
lắm. Chàng vừa cười vừa bảo chú tiểu:
- Chú cứ dốc lòng cầu nguyện được cải nam vi nữ đi, đức Thích già sẽ
chuẩn y cho sự ước vọng của chú được thành sự thật đấy.
Lan có vẻ ngẫm nghĩ, rồi đột nhiên hỏi Ngọc:
- Đời nay có thể có bậc Quan Âm Thị Kính không nhỉ?
Ngọc ngơ ngác hỏi lại:
- Thị Kính là ai thế, chú?
Lan mỉm cười:
- Vậy ra về đạo Phật ông kém cỏi lắm nhỉ? Thế mà muốn đi tu sao
được! Bà Thị Kính tức Quan Âm, là một người Triều Tiên cải dạng nam
trang để xuất gia đầu Phật... Chắc nay trong đám phụ nữ chả ai có gan dám
cải dạng như thế.
Ngọc ngẩn người ra, nghĩ vơ nghĩ vẫn có ý buồn rầu. Quay lại thì Lan
đã bước xuống thang.