kinh tế học nhưng thay vào đó là một giáo sư tại trường kinh doanh – công
việc này được trả tiền nhiều hơn. Tôi đã thích thú với những đồng nghiệp
thú vị, những sinh viên tích cực, và những nghiên cứu dường như không có
giới hạn và những cơ hội tư vấn. Tôi đã kiếm được tiền vượt xa những gì
tôi mong đợi và thậm chí có được những phút huy hoàng chóng vánh.
Bằng nhiều cách, tính hiếu thắng trong tôi đã yêu thích những thứ này.
Nhưng sự mâu thuẫn trong tôi cũng lớn lên. Đâu rồi người đã giúp những
đứa trẻ nghèo khó ở Ấn Độ năm 1973? Đâu rồi tác giả, người tư vấn, người
đã muốn giúp đỡ các sinh viên tạo dựng một cuộc đời của cống hiến và
hoàn thiện sau khi tốt nghiệp đại học?
Tôi đã phải rời khỏi trường kinh doanh vào năm 1988 để đeo đuổi điều
mà sau này tôi gọi là số phận của tôi. Tôi chưa thể nói rõ ràng số phận của
mình phải là gì, nhưng tôi biết nó không phải là gì. Cái khoảnh khắc quyết
định đến vào một buổi tối trên đường tôi đi đến bãi giữ xe của trường để
lấy xe về nhà.
Lúc đó vào khoảng 10 giờ tối khi tôi đi bộ ngang qua cửa sổ văn phòng
của Giáo sư Lintner. Trong những năm học sau đại học của tôi, chúng tôi
được dạy cùng nhau và đã trải qua rất nhiều tiếng đồng hồ thảo luận về tình
yêu chung của chúng tôi dành cho nghiên cứu. Ông đã trở thành người
người thầy dày dạn kinh nghiệm của tôi. Tôi ngước nhìn ô cửa sổ đó và
nghĩ về người đàn ông chiếm cứ nó.
Đây là người đàn ông tôi rất kính trọng, thậm chí yêu thương. Đây là
người đàn ông đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, một người đoạt Giải thưởng
Nobel, mặc dù ông đã chết trước khi giải thưởng được trao cho những đồng
nghiệp cùng nghiên cứu với ông. Đây là người đàn ông mà trong mắt tôi có
tất cả những giá trị đúng đắn, người sẽ gạt bỏ việc có mặt ở Nhà Trắng nếu
điều đó đồng nghĩa với việc ông phải hủy một lớp học. Tôi biết rằng nếu tôi
làm tốt, một ngày nào đó tôi có thể trở thành một cư dân của văn phòng đó.
Tôi đã nghĩ về “sự cống hiến” của tôi, về tấm bia mộ của tôi. Tôi đã
mường tượng ngày sinh của tôi, một điểm cho ngày chết, và cái dấu gạch
ngang đó ở giữa. Tôi sẽ trải qua cái dấu gạch ngang đó như thế nào? Tôi