phát. Lá cờ đỏ sao vàng động gió, bay như hát ở trên nền trời. Nhụ hoàn
toàn ra khỏi những ám ảnh đau buồn. Nó đi một lúc mới biết là mình đã
quay về, và bước chân đã dẫn nó đến cửa nhà ông Trương. Ở làng đảo Bạch
Đằng Giang bây giờ, Nhụ thấy chỉ có hai ngôi nhà có khóa, và cả hai ổ
khóa bảo vệ hai ngôi nhà đều chưa phát huy tác dụng. Đó là trụ sở ủy ban
có máy bộ đàm và nhà ông Trương có ổ rắn. Vốn là gian nhà khá rộng,
được dựng lên để làm kho trung chuyển của bộ đội biên phòng, bố Nhụ
nhận bàn giao, đã xếp cho ông Trương ở tạm ngay từ lần đầu ông ra đảo.
Thấy cửa mở, biết là ông có nhà. Nhụ bước vào, thấy ông đang ngồi giữa
bầy rắn, miệng đang lẩm nhẩm những câu gì đó, nghe tựa như người cầu
kinh, rồi ông lấy miếng vải đen đeo vào cổ con rắn hổ mang bành đầu đàn.
Con rắn ngước lên phun phì phì, rồi cúi đầu xuống sát đất. Sau này, Nhụ
mới hiểu là ông đeo tang vị chúa đảo cho bầy rắn của ông.
Ông vừa ở cảng cá về. Ở đấy, một số cán bộ đồn biên phòng, nhân viên
ủy ban và thân nhân người bị nạn đang chờ tin. Thì ra chú Thuận xuống tàu
từ sáng qua. Hai ngày sau, sẽ có cuộc họp ở đất liền về kế hoạch phát triển
kinh tế đảo và bảo vệ vùng biển. Chú đi cùng năm người, trên tàu cá hai
trăm sức ngựa. Một người được cứu sống đã kể lại với đồn biên phòng Cô
Tô sự cố đắm tàu, và một giờ sau, đảo Mõm Cá Sấu mới nhận được tin
buồn. Tàu hải quân và máy bay trực thăng ra sức kiếm tìm, mới vớt được
xác một người là chiến sĩ đồn biên phòng xin phép về thăm quê, trôi lên đến
tận đảo Vĩnh Thực.
- Ông có biết tin gì về bố cháu không?
Thấy ông không trả lời ngay, Nhụ hốt hoảng hỏi lại.
- Không... làm sao. - Ông Trương đổ thêm xô nước vào cái máng gỗ
dài, dùng để cho rắn tắm, rồi bước ra:
- Tối nay bố cháu về. Nấu cơm cả bố cháu nhé!
Chiều qua, bố Nhụ nhận được thông báo: Có bãi cá nổi ở phía biển
đông nam, cách đảo khoảng tám mươi kilômét. Đấy là chỗ nước chảy vật
lại, khi dòng hải lưu từ phía bắc về, bị mũi nhọn của núi Mõm Cá Sấu chẻ
ra làm đôi. Bác xuống tàu ngay và lệnh cho các tàu lưới vây quay về tọa độ
đó, để săn bắt. Sản lượng cá ước tính vài chục tấn.
Nhụ về nhà chuẩn bị nấu cơm chiều. Bước qua cửa, Nhụ dừng lại ngay.
Ở chân giường, con gà mái đang cào cào trên nền đất. Nó xù lông ra, đứng
dạng chân, thân hơi khụyu, như đang chịu một sức nén vô hình, cổ rụt lại,
mào rũ xuống, màu tím đen, kêu lên mấy tiếng rất trầm và đục: kẹc, kẹc,
kẹc, kẹc... Một lát sau, nó nghển cổ lên, mắt nhìn Nhụ trừng trừng, nhưng
Nhụ biết là nó không nhìn thấy gì cả. Rồi bịch một cái, một quả trứng ướt át
và bóng nhãy, rơi tọt xuống. Con gà mái rùng mình và dường như rất ngạc